“Khanh Khanh, em tỉnh rùi.” Giọng nam khàn khàn vì lâu chưa mở miệng.
Ôn Khanh Hòa mỉm cười, đôi mắt cong cong, giơ tay về phía anh: “Yến đại ca, ôm em”. Lập tức, cô đã bị bao quanh bởi một cơ thể mát lạnh, thơm mùi bồ kết.
Yến Kiêu cẩn thận bế nàng lên cùng với chăn, từ trưa đến giờ sự lo lắng và căng thẳng của anh mới thực sự tan biến.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của nàng, mái tóc mượt mà mang theo hương hoa nhàn nhạt và mùi ngọt ngào đặc trưng tiểu cô nương. Ôn Khanh Hòa mềm mại nép trong lòng ngực Yến Kiêu.
Anh đã gọi cô dậy từ trưa vì hôm nay trời đẹp. Yến Kiêu nghĩ cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao nhưng đến trưa trong phòng vẫn im lìm, sau vài lần gõ cửa không có kết quả, anh cẩn thận đầy cửa ra thấy Ôn Khanh Hoa nằm ngủ say trên giường, Yến Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống mép giường ngắm cô ngủ.
Thời gian dần trôi từ ánh nắng ban trưa đến khi nắng chiều ngả về phía tây trên giường vẫn không có động tĩnh, Yến Kiêu vài lần định đặt tay lên ngực Ôn Khanh Hòa để cảm nhận hơi thở nhưng rồi lại kiềm chế, tự nhủ rằng cô sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Nhưng khi mặt trời lặn, ánh chiều tà chuyển từ cam hồng sang cam ấm, trong phòng tối dần, Ôn Khanh Hòa vẫn ngủ yên. Yến Kiêu ngồi nửa ngày không hề di chuyển, anh nhớ lại đêm đó ở nhà khách, cô suốt đêm không yên giấc đã đá chăn không ngừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT