Phần Ôn Khanh Hòa từ khi đi ra khỏi chuồng bò, cô đã buồn bã không vui. Yến Kiêu nhẹ nhàng dỗ dành mãi cô bé vẫn ủ rũ, cho đến khi anh nói rằng sau này sẽ tìm cơ hội đến thăm cùng cô. Cô gái nhỏ mới thả lỏng, nở nụ cười. 
Trên đường về, họ không gọi xe bò, ban đêm đi đường không dễ, xe bò không nhanh bằng đi bộ nên Yến Kiêu cõng Ôn Khanh Hòa trên lưng. Lúc nãy, anh đã để lại chiếc túi du lịch lớn ở chuồng bò, chỉ mang theo rương gỗ nên nhẹ nhàng hơn nhiều. 
Dù đường khó đi nhờ vào thị lực tốt trong đêm, Yến Kiêu vẫn bước đi chắc chắn. Ôn Khanh Hòa không biết từ đâu lấy ra một cái đèn pin, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, chiếu sáng đường đi. 
Mặt đất vốn mờ mờ dưới ánh sáng mạnh của đèn pin trở nên rõ ràng như ban ngày,Yến Kiêu chưa từng thấy đèn pin nào sáng như vậy. Chỉ nghĩ là ba vợ lo lắng cho con gái đi đường ban đêm nên đưa cho. 
Trong lòng Yến Kiêu thầm cảm thấy mình còn chưa làm được nhiều cho Ôn Khanh Hòa, sau khi trở về hắn sẽ cố gắng nhiều hơn. Trước mặt ba mình, cô luôn tỏ ra ngây thơ và đáng yêu, một mặt mà anh chưa từng thấy. 
Những gì ba Ôn có thể cho cô, anh cũng có thể chỉ mong có một ngày Khanh Khanh có thể tin tưởng và dựa dẫm vào anh như cách cô dựa vào ba mình. Hơn một giờ sau, Yến Kiêu cuối cùng cũng cõng Ôn Khanh Hòa đến trấn, đi được nửa đường cô đã ngủ say. 
Yến Kiêu nhận thấy đèn pin bắt đầu lung lay và hơi thở trên cổ trở nên đều đặn, anh cẩn thận lấy đèn pin khỏi tay Ôn Khanh Hòa để cô ngủ thoải mái hơn khi họ đến nhà khách ở trấn đã hơn 10 giờ đêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play