Nói ngắn gọn, Ôn Vân Hoài không muốn ai động đến con gái mình. Chỉ cần không làm tổn thương cô, ông có thể chịu đựng vài năm nữa thì gia đình ông sẽ quay lại như trước. Có tài sản, có tiền, đàn ông không hợp thì đổi; hiện tại Ôn Vân Hoài đang bị hạ phóng, nhiều việc không thể lo liệu có người chăm sóc sẵn không cần cũng phí. 
Đến lúc đó cho Yến Kiêu một khoản tiền hậu hĩnh rồi tống cổ đi là xong. Yến Kiêu không ngờ Ôn Vân Hoài lại đồng ý, mắt lộ vẻ vui mừng, không giấu được lập tức cam đoan: “Bác Ôn yên tâm, con không có ý định để Khanh Khanh sinh con. Con sẽ luôn đặt sức khỏe của nàng lên hàng đầu.”
Ôn Vân Hoài thấy vậy cũng yên tâm phần nào, ông nghĩ rằng trong hai năm tới tạm thời cho con gái một người chăm sóc miễn phí, sau này khi mọi thứ ổn định ông sẽ trả thù lao cho anh.
Gặp nhau ngắn ngủi mỗi phút giây đều quý giá gấp đôi nhưng thời gian rồi cũng trôi qua dù họ biết cảnh khốn khó này sẽ không kéo dài. Tương lai không xa sẽ còn gặp lại nhưng vài giờ ngắn ngủi sau có thể làm vơi nỗi nhớ gần ngàn ngày đêm. 
Ôn Vân Hoài thấy con gái mình đau lòng nước mắt rơi không ngừng, ông cũng không kìm được đỏ mắt nhưng vẫn nén nỗi đau trong lòng: “Tiểu yến, mau đưa Khanh Khanh về đi. Đi tìm đại đội trưởng, nhờ ôn ta liên hệ xe bò đưa hai con lên trên trấn.” 
Yến Kiêu mím môi cúi chào Ôn Vân Hoài thật sâu: “Bác Ôn, đường xa núi cao. Bác giữ gìn sức khỏe.”. Trong lòng Yến Kiêu luôn có cảm giác rằng mọi thứ sẽ không mãi như thế này.
Đất nước sẽ không để tài năng bị lãng phí ở vùng quê nếu không chỉ làm lạnh lòng biết bao học sinh. Ôn Vân Hoài xúc động giơ tay lau mắt, sợ mình xúc động trước mặt hậu bối, ông chỉ vẫy tay rồi quay người đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play