Ôn Khanh Hòa nhìn thấy sắc mặt ba Ôn ngày càng đen vội vàng kéo tay ông: “Ba, anh ấy là người yêu của con khi xuống nông thôn. Anh ấy đã chăm sóc con rất nhiều.” Nói rồi, cô mở tay ra: “Ba xem tay con không hề có vết chai tất cả công việc đều do anh ấy làm. Ba bữa cơm mỗi ngày cũng do anh ấy lo liệu.” 
Ôn Vân Hoài nhìn con gái ngoan ngoãn ngọt ngào, lòng chua xót không biết con gái đã chịu khổ thế nào trong mấy tháng qua. Dù có người chăm sóc, ông cũng thấy thoải mái hơn nhiều như thuê người giúp việc với tiền lương của ông dù ở thời trước hay hiện tại cũng đủ để con gái không cần phải làm gì. 
Bảo bối của mình cũng không phải không thể mời người khác chăm sóc tuy nhiên hiện tại, Ôn Vân Hoài lại đang ở bị hạ phóng. Thôi được rồi, bây giờ ông thực sự không thể mời được ai, nghĩ đến đây sắc mặt lại trở nên khó coi, hận mình vô dụng. 
Nhưng dù sao đi nữa, ở bất cứ nơi nào việc thuê người giúp việc trong nhà, Ôn Vân Hoài cũng có thể làm được. Bảo bối nhỏ không cần nhất thiết phải gắn bó với Yến Kiêu. 
Ôn Khanh Hòa thấy vậy liền nói với ba về tình trạng hiện tại của mình: “Ba, ba xem con hiện tại có phải rất khá không, đều là nhờ Yến Kiêu, anh ấy đã tìm thầy thuốc đến chữa trị cho con, bây giờ con có thể sống thêm 20 năm nữa đó.” 
Ôn Vân hoài nghe vậy, mắt ông ửng đỏ, sức khỏe của con gái luôn là nỗi lo lắng trong lòng ông. Không ngờ lần này thấy con sắc mặt tốt hơn nhiều, chỉ nghĩ là do Khanh Khanh từ hiện đại xuyên đến nên sức khỏe có phần cải thiện hơn. 
Không ngờ là có liên quan đến tên tiểu tử này nếu thật sự là như vậy, Ôn Vân Hoài thật sự muốn cảm động đến rơi nước mắt; có thêm 20 năm, ông có niềm tin rằng đến lúc đó sẽ có phương pháp chữa khỏi bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play