Hiện tại, xem ra ông đã thắng cược, ông không biết làm sao Khanh Khanh lại đến được nơi này nhưng nhìn thấy con không còn gương mặt tái nhợt như trước, ngay cả đôi môi cũng hồng hào hơn; lòng Ôn Vân Hoài tràn đầy vui mừng.
Đối với Ôn Khanh Hòa cú sốc lớn nhất không gì khác ngoài việc mới biết mẹ Ôn đã qua đời trong tai nạn xe khi còn nhỏ nhưng rồi lại biết rằng mẹ cô cũng đã mất khi sinh con trong thời đại này.
Ôn Khanh Hòa không dám tưởng tượng người mẹ ôn nhu và xinh đẹp của mình đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để rồi không thể qua khỏi, “Vậy còn con thì sao? Tại sao con lại xuyên vào thân thể này? Hay là tại chủ thân thể này giống con nên con mới có thể đến đây?” Ôn khanh hòa đột nhiên nghẹn lời.
Ôn Khanh Hòa nhớ lại, nguyên chủ đã nói rằng cô ấy phát bệnh và qua đời, trên đường về quê sau đó nhìn thấy ba mình tóc bạc, chỉ sau một đêm.
Hai tháng sau thì buồn bã mà qua đời nhưng hiện tại ba cô vẫn còn sống, cô cũng còn sống. Ba cô còn sống là vì cô; cô còn sống là vì cô từ hiện đại đến và cũng nhờ vào châm cứu của ông Lý.
“Bảo bối, Khanh Khanh là con và bé con này cũng là con, chỉ là hai thời gian khác nhau kiếp trước và kiếp này mà thôi. Vì ba và mẹ con đến thời đại này, chúng ta cũng không rõ cái nào là kiếp trước, cái nào là kiếp này, tóm lại chúng ta chưa bao giờ thay đổi.”
Ôn Khanh Hòa đã đoán được rằng ba hẳn là không có ký ức về khoảng thời gian nguyên chủ đã qua đời, cô tạm thời không rõ lý do mình đến đây. Ba nói cô và bé gái là cùng một người nhưng rõ ràng khi cô đến, đó chỉ là một linh hồn đơn độc, chưa tan biến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT