Phong Thiết Trụ nghĩ đến vợ của Yến Kiêu, cô ấy nhỏ bé yếu ớt gió thổi qua cũng có thể bay xa, lòng anh ta có chút thông cảm. Nghĩ vậy Phong Thiết Trụ thấy vợ mình vẫn là an toàn hơn. 
Sắp về đến nhà rồi nhưng cái đuôi phía sau vẫn bám sát không rời, Yến Kiêu thở dài: “Miếng đất hoang đó cậu đi làm sao?” 
“Không, em chỉ là muốn cùng anh làm.”
Yến Kiêu thầm nghĩ đúng là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, “Sao cậu không hỏi mấy người kia tại sao không đi?” 
Phong Thiết Trụ đáp: “Họ lười biếng thôi, em biết Yến ca không giống họ.”
Yến Kiêu không muốn phản ứng lại thấy đã gần đến cửa nhà mà Phong Thiết Trụ chưa dừng lại, xem dáng vẻ gần như muốn theo vào nhà. Yến Kiêu đành nói: “Được rồi để tôi suy nghĩ đã.” Nói xong anh đẩy cửa bước vào sân.
Trước mắt là mấy tấm ga trải giường phơi nắng trắng tinh, Yến Kiêu hơi nhíu mày, những tấm ga này anh treo cao khoảng hai mét chính là để vợ không phải làm việc này nhưng hôm nay mấy tấm ga đã được phơi xong. Dưới nắng lớn đã khô hết, Yến Kiêu đi đến bên giếng rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi kéo mấy tấm chăn xuống chuẩn bị mang vào nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play