Phong Đại Minh đành nghĩ đến việc về nhanh tránh làm phiền đôi vợ chồng trẻ đang ăn cơm.
Chỉ là khi ra cửa, ông vẫn muốn cố thêm lần nữa: “Tiểu Yến à, chuyện đất hoang cậu suy nghĩ thêm nhé! Có yêu cầu gì cứ nói, dù không phải không thể làm nhưng nếu không có ngươi thì trong thôn số người có khả năng không nhiều. Được rồi, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Thôi không cần tiễn, đường này tôi tự đi được.”
“Được rồi.”
Ban đêm, Yến Kiêu nhẹ nhàng và tinh tế xoa bụng của Ôn Khanh Hòa. Ôn Khanh Hòa xoa xoa mắt buồn ngủ hỏi: “Anh Yến, anh còn chưa nói đội trưởng tìm anh có chuyện gì.”
“Không có gì, chuyện trong đội thôi. Ngoan ngủ đi.”
Ôn Khanh Hòa mơ hồ nghe thấy họ nhắc đến việc khai hoang đất nhưng khi người đàn ông không muốn nói thì cô cũng không hỏi. Không lâu sau cô gái nhỏ hô hấp đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Yến Kiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Ôn Khanh Hòa. Anh biết đại đội trưởng rất khó khăn cũng không trách ông dùng áp lực đạo đức khi còn nhỏ anh đã ăn cơm của nhiều gia đình và đại đội trưởng là người chăm sóc anh nhiều nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT