Vừa rồi chỉ lo phòng có người lạ, ông chưa kịp nhìn kỹ. Mày đậm, mắt to, ngũ quan sắc sảo, da dẻ khỏe mạnh, lớn lên khá đoan chính nhưng vẻ mặt hung dữ không phải người dễ tính.
Ông là người từng trải nên cũng biết không thể trong mặt mà bắt hình dong, chỉ dựa vào tướng mạo để đánh giá người. Người đàn ông này ánh mắt thâm sâu nhìn tiểu thư như đại dương rộng lớn và bầu trời đầy sao. Bộ quần áo thể thao màu đen mặc đồ trông như của công ty nhà mình, người này cao lớn thô kệch không giống kiểu người ỷ lại.
Dù sao ông vẫn chưa xác định, phải xem xét kỹ hơn, tiểu thư đã hôn mê hơn nửa năm, mỗi tháng chỉ có một ngày tỉnh lại. Tính ra ngay cả khi vừa chia tay với họ Mộ kia và bắt đầu nói chuyện thì hai người này ở chung cũng chưa đến mười ngày, cũng không lạ khi người này không chịu được mà tìm tới đây.
“À thuốc từ trên người anh yến này nếu không tiếp tục cung cấp thì sau mười phút sẽ tự tan.” Ông quản gia nói
Ôn Khanh Hòa thở phào, vậy là tốt rồi. Giờ cô có rất nhiều câu hỏi muốn nói với Yến Kiêu thấy quản gia sắp không kìm được sự đánh giá, cô vội lên tiếng: “Ông Tôn, ông có thể giúp cháu báo với dì Chu làm thêm một phần đồ ăn tối nay không?”
“Tốt. Chút nữa đồ ăn chính, tôi sẽ gọi.” Ông Tôn luôn xem tiểu thư là quan trọng nhất nhận được lệnh liền vội đi tìm dì Chu.
Lúc này trong phòng chỉ còn Yến Kiêu và Ôn Khanh Hòa, cô đứng lâu cơ thể chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mới đứng một lát mà mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch trông còn yếu hơn cả Yến Kiêu vừa bị gây mê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT