“Tiểu Triệu sao rồi? Không sao chứ?” Chiêu Dân cẩn thận kéo người dậy. Chiếc quần xám của anh ta, giờ phút này từ eo trở xuống đã lấm lem bùn đất. 
Phong Đại Minh cố gắng kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi, thiên tai ông có buồn bã cũng chẳng giúp gì được, việc bây giờ là cứu vớt được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, phải nhanh chóng báo cáo tình hình thiệt hại nếu chậm trễ cả thôn sẽ chẳng có gì để ăn trong năm nay. 
Nghĩ thông suốt, ông lau đi nước mắt, xoay người chỉ đạo: “Đồng chí Tiểu Triệu còn đi được không? Nếu còn chịu nổi thì mau về thay quần áo đi, ngã như thế chắc cũng không nhẹ, buổi chiều cứ ở ký túc xá nghỉ ngơi. Những người khác mang theo công cụ, chúng ta tranh thủ thời gian đào kênh dẫn nước, cố gắng cứu vớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đừng uể oải phải quyết tâm, ông trời cũng sẽ không để chúng ta đói chết đâu.” 
Yến Kiêu xông xáo cầm cuốc xuống nước tìm vị trí khơi thông, mọi người nhanh chóng lấy cuốc theo xuống đồng. Những người đàn ông ra đồng thông nước, trong thôn người già, phụ nữ và trẻ em cũng không ngồi yên.
Mọi người tự giác đi từng nhà kiểm tra xem có chỗ nào thấm nước cần sửa chữa không. Yến Kiêu sáng sớm đi ra ngoài, biết trưa nay mình chưa chắc có thời gian về nấu cơm nên đã dặn Ôn Khanh Hòa nếu đói thì có thể lấy cơm hộp trong không gian để ăn tạm.
Ba giờ chiều, Ôn Khanh Hòa đã ăn hết hamburger và khoai tây chiên lúc trưa mà Yến Kiêu vẫn chưa về. Lo lắng anh bận rộn không có thời gian ăn, lòng cô không yên liền lấy hai phần cơm khoai tây và thịt bò nóng hổi từ không gian ra cho vào hộp cơm, cô còn rót thêm một bình nước ấm. 
Đem tất cả bỏ vào rổ, phủ khăn bông lên rồi thay giày đi mưa để chuẩn bị ra ngoài mang cơm cho Yến Kiêu. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play