Thật ra vừa nhìn thấy Phong Thiết Trụ, Đường Lanh Canh liền không thể không nghĩ đến chiếc khăn lông rách nát kia, ai mà ngờ được chiếc khăn lông rách nát như vậy lại là của chồng mình dùng để lau mặt. 
Không nói riêng Phong Thiết Trụ, hầu hết các ông chồng đều dùng một cái khăn lông để giải quyết mọi nhu cầu. Khăn lông rách mấy chỗ cũng chẳng sao. Với Phong Thiết Trụ điều quan trọng nhất bây giờ là cô vợ đáng yêu của anh ta, niềm tự hào của anh ta.
Thấy vợ ăn xong, Phong Thiết Trụ cũng vội vã ăn nhanh hơn, nuốt cái bánh cuối cùng rồi tung tăng theo sau Đường Lanh Canh. Trần Quế Như nhìn cảnh đó vừa vui mừng vừa hơi chê trách.
“Em yêu, tối qua anh có…” Phong Thiết Trụ muốn hỏi tối qua hai người có làm gì không nhưng lại sợ rằng mình say rượu không làm tốt, rối rắm muốn nói nhưng lại thôi.
Lúc này, Đường Lanh Canh trở về phòng nhìn thấy chiếc khăn lông rách treo trên móc, nghĩ rằng Phong Thiết Trụ đang hỏi về việc tối qua cô ấy đã lau cho anh hay chưa liền trả lời: “Tối qua anh uống nhiều, ngả lên giường ngủ ngay. Em muốn lau mặt và chân cho anh nhưng không tìm được khăn nên em dùng cái khăn lông treo trên móc.” 
Phong Thiết Trụ kinh ngạc, anh ta còn tưởng rằng vợ giận vì anh ta say rượu không ngờ là vì chuyện này. Anh đã nói mà sao sáng nay rửa mặt xong cứ cảm thấy có mùi chân hôi. Thực ra Phong Thiết Trụ thừa hưởng mùi chân từ cha mình nhưng vợ không chê: “Cảm ơn em, em thật tốt.”
Nhưng nghĩ lại tối qua là đêm tân hôn quý giá vậy mà bản thân lại ngủ mất, không được ở bên Lanh Canh lòng anh ta tiếc nuối không thể nào nguôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play