“Nên nói thì không nói, không nên nói thì đừng nói.” Đường Lanh Canh lườm Phong Thiết Trụ nói.
Không đợi Phong Thiết Trụ nhận ra điều gì không đúng liền nghe thấy tiếng cười từ cửa sổ truyền tới.
“Cười chết mất, sao lại có người thẳng tính như vậy chứ?” Âm thanh quen thuộc còn kèm theo một tiếng cười khẽ khác. Thẳng tính đó là đang nói anh ta sao? Khốn thật, sao lại có người trốn nghe lén chứ?
“Để tôi xem ai là kẻ dám cười nhạo tôi.” Giọng oai nghiêm của Phong Thiết Trụ vang lên, anh ta bước nhanh đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra đang định nhìn xem ai là kẻ dám quỳ nhạo mình.
Ngoài cửa sổ là một đôi nam nữ, chính là Ôn Khanh Hòa và Yến Kiêu. Cô gái tươi cười dựa vào lòng người đàn ông vẫn giữ tư thế nghe lén, đôi mắt lông mày đều là ý cười. Nhìn thấy Phong Thiết Trụ đột nhiên mở cửa sổ cô gái vội vùi vào lòng người đàn ông.
Phong Thiết Trụ giật mình, trời ạ nếu là người khác, anh ta đã mắng cho một trận, rình coi bên cửa sổ phòng người khác đây có phải việc nên làm không? Thôi được hồi nhỏ mình cũng từng vài lần làm như vậy nhưng không ngờ bây giờ lại thành chính mình bị nghe lén, cảm giác thật là tệ.
Mấu chốt là người này lại là Yến ca và tiên nữ của mình, đánh thì không lại, mắng cũng không dám mắng. Dù sao mình và Lanh Canh không làm gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT