05

Gần hết giờ làm, công ty bỗng trở nên náo nhiệt.

Tôi nghe thấy đồng nghiệp bàn tán:

“Mọi người thấy chưa? Người đàn ông trong văn phòng sếp đẹp trai quá trời, còn đẹp hơn cả minh tinh.”

“Nghe nói là bạn của sếp, lát nữa tôi nhất định phải xin số của anh ấy.”

“Nhát quá, sao không dám hỏi thẳng anh ta?”

Chị Sở vừa nói vừa ghé sát lại gần tôi:

“Tiểu Lạc, hồi nãy em ra ngoài tiếp khách nên không thấy anh ta. Chị chụp lén một tấm, để em mở rộng tầm mắt nè.”

Chị ấy đưa điện thoại cho tôi xem.

Quả nhiên là Tư Nghiên.

Trước đây, anh ấy đưa tôi đi làm nhưng chưa bao giờ bước xuống xe.

Đồng nghiệp chỉ biết tôi có bạn trai, nhưng không ai biết anh ấy trông như thế nào.

Đột nhiên, cửa văn phòng mở ra từ bên trong.

Tư Nghiên bước ra, đi về phía nhà vệ sinh.

Nhìn thấy tôi ngồi ở bàn làm việc, mắt anh ấy sáng lên.

Nhưng tôi tập trung vào công việc, không nhìn anh ấy lấy một lần.

Sắc mặt Tư Nghiên lập tức sa sầm, anh ấy hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc tôi thêm cái nào, bước nhanh đi thẳng.

Cuộc bàn tán của đồng nghiệp vẫn tiếp tục:

“Nhưng mà tôi thấy đàn ông đẹp trai thường có chút khiếm khuyết về tính cách. Nhìn thôi thì được, đừng dại mà tiếp cận.”

“Yếu tim quá! Với gương mặt đó, tôi có thể nhịn mọi thứ. Nhìn tôi mà xem, tôi nhất định phải cưa đổ anh ấy!”

Chị Sở nói là làm, đãi cả công ty một chầu cà phê.

Riêng ly của Tư Nghiên, chị ấy đích thân mang tới.

Tôi nhìn anh ấy lịch sự nhận lấy, còn mỉm cười cảm ơn.

Qua lại vài câu, hai người đã trao đổi số điện thoại.

Trong lúc đó, Tư Nghiên còn cố tình liếc tôi một cái.

Ánh mắt anh ấy như muốn nói:

“Em không biết trân trọng thì sẽ có người khác xứng đáng hơn.”

06

Suốt một tuần liền, ngày nào Tư Nghiên cũng đến công ty.

Lúc đầu, anh ấy còn bực bội liếc nhìn tôi một cái, nhưng càng về sau, ánh mắt anh ấy không dừng lại trên người tôi dù chỉ một giây.

Ngược lại, anh ấy và chị Sở ngày càng thân thiết.

Đồng nghiệp đều nói, hai người bọn họ sắp thành đôi rồi.

Lương Tịch kéo tôi ra một góc:

“Em còn ngồi yên được à? Không hành động thì Tư Nghiên sẽ thật sự thành người của người khác đấy.”

Tôi hỏi anh ấy:

“Người lăng nhăng là anh ta, sao anh không khuyên anh ta?”

Lương Tịch thở dài:

“Với tính ngang bướng của nó thì ai khuyên cũng vô ích. Hai đứa ở bên nhau nhiều năm như vậy, cứ thế chia tay thì đáng tiếc quá.”

Trước đây, bạn thân tôi đã từng kéo tôi ngồi suốt một đêm để nói chuyện.

Cô ấy kiên nhẫn phân tích hoàn cảnh của tôi, bóng gió khuyên tôi rời xa Tư Nghiên.

Nhưng bạn bè của anh ấy thì ngược lại.

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, bọn họ đều khuyên tôi làm lành.

Mãi sau này tôi mới nhận ra, với tư cách là người ngoài cuộc, họ có thể nhìn rõ mối quan hệ này hơn tôi.

Họ biết ai là người nhún nhường, và ai là người hưởng lợi.

Chỉ là tôi nhìn thấu quá muộn, nên đến khi chia tay mới rơi vào cảnh chật vật như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play