03
Tôi đè nén những cảm xúc tiêu cực xuống.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi liên hệ với một thợ mở khóa.
Tư Nghiên chắc chắn sẽ không nói cho tôi mật mã.
Nhưng đồ đạc của tôi vẫn còn trong nhà, tôi cần lấy lại.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Tư Nghiên đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt tối đen như mực.
Người thợ khóa ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi chuyển tiền cho anh ta, rồi bước thẳng lên tầng hai.
“Lạc Chi.”
Tư Nghiên gọi tôi lại:
“Em tùy tiện đưa người ngoài vào đây, đây là cách em đối xử với cái mà em gọi là ‘nhà’ sao?”
Năm tôi tốt nghiệp đại học, bố mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Suốt một thời gian dài, tôi chỉ có một mình.
Nhìn thấy người ta sum vầy bên gia đình, tôi không khỏi chạnh lòng, trong tim dâng lên những khoảng trống mênh mông.
Sau khi yêu Tư Nghiên, chúng tôi từng chen chúc trong một căn hộ thuê nhỏ hẹp.
Cho đến khi anh ấy khởi nghiệp thành công và mua căn nhà này.
Hôm đó, anh ấy đặt chìa khóa vào tay tôi, cam kết:
“Em không phải muốn có một mái nhà sao? Anh cho em.”
Hiếm khi anh ấy bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy.
Tôi cũng đặc biệt trân trọng điều đó, xem nơi này là tổ ấm riêng của chúng tôi.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó tình cảm tan vỡ, người rời đi chắc chắn sẽ là Tư Nghiên, dứt khoát không do dự.
Nhưng không ngờ, người bước đi trước lại là tôi.
Giọng trách móc của Tư Nghiên vẫn tiếp tục vang lên:
“Rốt cuộc em đang làm loạn cái gì vậy? Người sai rõ ràng là em…”
Tôi ngắt lời anh ấy:
“Không quan trọng nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.”
Tư Nghiên sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ.
Tôi lách qua người anh ấy, đi lên lầu thu dọn hành lý.
Khắp căn nhà này, đâu đâu cũng là những ký ức về anh ấy.
Anh ấy từng ôm tôi trong lòng khi xem phim trên sofa, từng cùng tôi đánh răng bằng cặp ly đôi trong phòng tắm, từng đứng trên ban công ngắm pháo hoa.
Khoảnh khắc màn đêm bừng sáng bởi ánh pháo, anh ấy vòng tay ôm lấy tôi, hôn tôi say đắm.
Nhưng không biết từ khi nào, mỗi lần tôi đẩy cửa bước vào, thứ ập đến không phải hơi ấm, mà là cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tư Nghiên dường như đã quên lời hứa của mình.
Mỗi lần cãi nhau xong, anh ấy đều dọn đến công ty ở.
Tôi không chủ động xin lỗi, anh ấy tuyệt đối không quay về nhà.
Trước đây, tôi đã nói với anh ấy không biết bao nhiêu lần câu “Xin lỗi.”
Nhưng từ giờ trở đi, tôi không muốn nói nữa.
Lúc kéo vali xuống lầu, Tư Nghiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tôi định lướt qua anh ấy để rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc lướt ngang, anh ấy giữ chặt lấy tay tôi.
“Rút lại lời vừa rồi đi.”
“Không.”
Gân xanh bên thái dương anh ấy khẽ giật, giọng nói nén chặt cơn giận:
“Được thôi! Vậy thì chia tay! Sau này đừng bao giờ đến tìm anh nữa!”
Anh ấy rút điện thoại ra, chặn tôi vào danh sách đen.
Sau đó chỉ tay ra cửa, lạnh lùng nói:
“Biến khỏi đây!”
04
“Tổ trưởng Lạc, chị sao vậy?”
Đồng nghiệp mới là một sinh viên vừa tốt nghiệp, thấy sắc mặt tôi không tốt liền lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu ra hiệu không có gì, tiếp tục giải thích quy trình dự án cho cậu ta.
Lương Tịch đột nhiên chạy đến, kéo cậu ấy đi làm chuyện khác, sau đó thấp giọng nói với tôi:
“Em còn dám nói chuyện với cậu ta à? Không sợ Tư Nghiên ghen sao?”
Tôi không hiểu ý anh ấy.
Lương Tịch nói, hôm kỷ niệm năm năm, thực ra Tư Nghiên đã định đến đón tôi về sớm.
Nhưng lúc nhìn thấy tôi cười nói vui vẻ với đồng nghiệp mới, anh ấy tức giận lái xe bỏ đi.
Thì ra đây mới là lý do anh ấy nhốt tôi ngoài cửa.
“Em làm ơn rút kinh nghiệm đi.” Lương Tịch thở dài. “Đừng chọc giận nó nữa.”
“Em và anh ấy chia tay rồi.”
Lương Tịch nhìn tôi chằm chằm, xác nhận tôi không đùa mới sững sờ nói:
“Chia thật à? Đừng vậy mà, Tư Nghiên rất để tâm đến em đấy.”
“Em có tin không, thằng nhóc đó bây giờ chắc đang ngồi thu lu trong góc mà khóc rồi.”
Sợ tôi không tin, Lương Tịch lập tức gọi điện cho Tư Nghiên.
Bên kia bắt máy rất nhanh:
“Alo.”
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng giọng nói lại nặng nề, đầy uể oải.
Tôi đã nghe giọng này vô số lần.
Trong ký ức, nó luôn trầm ấm, có chút từ tính, đuôi âm mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc.
Nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào lại chất chứa nhiều mất mát như lúc này.
Lương Tịch liếc tôi một cái, rồi nói vào điện thoại:
“Lạc Chi đang ở ngay cạnh tôi, cậu có gì muốn nói thì nói đi.”
Biết tôi đang nghe, Tư Nghiên lập tức đổi giọng:
“Tôi với cô ấy chẳng có gì để nói cả. Cúp đây.”
Lương Tịch nhìn tôi với vẻ bất lực.
Có lẽ vì trước đây tôi luôn nhún nhường, nên lần này Tư Nghiên không coi lời chia tay của tôi là thật.
Bởi vì, hai chữ này quá nặng nề.
Tôi chưa bao giờ dám tùy tiện nói ra.
Vì tôi hiểu, một khi đã nói ra, sẽ không còn đường quay lại.
Cũng có nghĩa là, tôi thực sự muốn rời xa anh ấy.