Sáng sớm hôm sau, Nhạc Linh Chi dậy sớm như thường lệ, nhìn Cố Vũ đun thang thuốc, nhìn cậu phân chia chính xác số thuốc cho bọn nhỏ, lại nhìn cậu nghiêm trang dặn dò bọn nhỏ những việc phải chú ý.

Đặc biệt dặn dò bọn họ, khi đi nhà xí, tốt nhất nên có người lớn đi theo.

Nhạc Linh Chi âm thầm gật đầu, Cố Vũ làm rất tốt, là một đồ đệ tốt.

Cố Vũ đếm số tiền thuốc bọn họ đưa tới một lần xong, nhịn không được lại đếm lần nữa, cười ha ha.

“Không có sai, tổng cộng là 240 văn tiền, có thể mua 24 cân gạo!”

Cố Oánh cũng bày ra dây thừng mà cô bé bện.

“Mọi người nhìn xem, có đẹp không? Mọi người thích loại nào nhất, tự chọn một cái, còn lại ta muốn mang đến trấn trên đổi tiền, sau đó mời cả nhà ăn thịt!”

Cố Vũ cười cô bé: “Mấy cái dây bện đã muốn đổi thịt ăn, muội đang mơ tưởng hão huyền à!”

Thần sắc Cố Oánh cực kỳ đắc ý: “Vậy huynh không hiểu rồi, tam ca có nói, những dây thừng bện theo cách mới lạ này, khẳng định có thể bán giá cao, nếu như chọn nguyên liệu tốt một chút, bán cho đại quan quý nhân ở kinh thành, còn có khả năng bán được giá trên trời đó!”

“Đó đều là công lao của Linh Chi tỷ! Những dây bện mới lạ đó, tất cả đều là Linh Chi tỷ dạy ta!”

Cố Linh không lừa ngũ muội, cậu đã từng đi theo Vương lão bản đi qua kinh thành, ngũ muội bện loại dây thừng mới lạ này, xác thật có thể bán được giá tốt.

Tuy nhiên dù dây thừng có bện đến mới mẻ độc đáo đi nữa, cũng rất nhanh sẽ bị người ta bắt đầu bắt chước.

Cậu ngồi ở trên ghế trong viện, khóe miệng mang ý cười, lẳng lặng nhìn tứ đệ và ngũ muội đấu võ mồm, cảm giác cuộc sống hiện tại tràn ngập hy vọng.

Đại ca đúng là người thần, hắn nói đại tẩu là phúc tinh nhà bọn họ, sau khi tới nhà bọn họ, cuộc sống nhà bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, quả nhiên như thế.

Được tam ca chứng thực, Cố Vũ không giễu cợt Cố Oánh nữa, mà là nghiêm túc lựa chọn dây bện xinh đẹp, cảm thấy mỗi một loại đều có đặc sắc riêng của nó, mỗi một cái đều thật xinh đẹp.

Cố Tranh nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng hạ quyết tâm lớn hơn nữa, một đời này, hắn nhất định phải che chở đệ muội và Linh Chi, muốn bọn họ giống như bây giờ, sống khoái hoạt vui sướng.

Có một việc rất kỳ quái, đến bây giờ hắn còn chưa nghe được bất cứ tiếng gió phát hiện người chết gì đó.

Hai cỗ thi thể kia, rõ ràng nằm ở ngay giữa đường núi.

Theo lý thuyết, người trong núi dậy sớm, trời còn chưa sáng đã gánh thổ sản vùng núi rời núi bán để kiếm tiền, nếu như không ai động vào thi thể kia, không có khả năng không ai phát hiện.

Tối hôm qua hắn đã nói xong với Linh Chi, nếu thi thể bị phát hiện, coi như không biết chuyện gì, nếu có người quan phủ hỏi đến bọn họ, bọn họ liền nói dọc theo đường đi không phát hiện có người.

Nhưng hiện tại một chút tiếng gió cũng không có, ngược lại hắn không bình tĩnh được.

Đến giữa trưa, Cố Tranh vẫn không nghe được bất cứ phong thanh phát hiện người chết gì, hắn quyết định đi ra ngoài một chuyến, lúc gần đi không chê phiền lụy mà dặn dò Cố Minh nhất định phải trông kỹ đệ muội.

Buổi chiều, tiểu hài tử trong thôn đã uống thuốc diệt giun, trên cơ bản đều đã lôi được giun đũa trong bụng ra, bụng tròn thì lôi ra nhiều, bụng nhỏ thì lôi ra ít.

Cho dù lôi ra nhiều hay ít, thôn dân tận mắt nhìn thấy những con giun đó, hết thảy đều không bình tĩnh, ai cũng không muốn trong bụng hài tử nhà mình, có giun tranh đoạt dinh dưỡng của hài tử nhà mình.

Bọn họ sôi nổi mang theo hài tử đi tìm Nhạc Linh Chi xem bệnh, có một nhà mang đến ba bốn hài tử liền.

Nhạc Linh Chi rất bình tĩnh, dược liệu đào về rất nhiều, mặc dù hiện giờ Cố Tranh không cho Cố Minh mang Cố Vũ lên núi nữa, dược liệu cũng vẫn đủ.

Tuy nhiên, một lần không thể đun nhiều thang thuốc như vậy, cũng dễ bị lẫn lộn, Nhạc Linh Chi liền quy định số người mỗi ngày, không được vượt qua hai mươi người.

Cứ như vậy, hài tử trong thôn còn phải xếp hàng, tới buổi tối, số người đăng ký đã xếp đến ba ngày sau.

Cố Vũ cao hứng đến miệng cũng không khép được, tựa như nhìn thấy hài tử làng trên xóm dưới đều tới nhà cậu trị giun đũa, mỹ danh của đại tẩu nhà cậu cũng truyền bá ở làng trên xóm dưới, sau đó mỗi ngày bạc trắng bóng đều chảy vào nhà cậu.

Cuối cùng không ai nói đại tẩu là ngôi sao chổi nữa.

Cố Oánh cũng có ý tưởng như thế.

Nhạc Linh Chi thì nghĩ khác bọn họ.

Nếu thuốc diệt giun của nàng có tên tuổi, hài tử làng trên xóm dưới đều tới tìm nàng trị giun đũa, vậy nàng nên đem dược liệu làm thành hình dáng thuốc tẩy giun ngọt hiện đại, muốn trị giun đũa, uống mấy viên thuốc ngọt là xong.

Viên thuốc ngọt này còn có thể mạnh mẽ mở rộng, chúng nó vận chuyển tiện lợi, đến lúc đó có thể bán được khắp cả nước.

Chạng vạng, Cố Tranh ra ngoài đã trở lại, hắn hỏi thăm từ đủ con đường, căn bản là không ai phát hiện xác chết trên sơn đạo.

Điều này thuyết minh có người đã xử lý thi thể sau khi bọn họ đi.

Mục đích xử lý thi thể, có thể là không muốn kinh động quan phủ, cũng có thể là không muốn bị người ta truy tra ra bí mật gì từ trên tử thi.

Giống như điều lúc trước hắn suy đoán, những người muốn hại nhà hắn, cũng không dám trắng trợn táo bạo, bọn họ có điều cố kỵ.

Cố Tranh gọi Cố Minh và Nhạc Linh Chi đến thư phòng, nói với bọn họ tin tức tìm hiểu được.

Cố Minh kỳ quái hỏi: “Đại ca, huynh nói xem người xử lý thi thể, là vốn cùng đi theo hắc y nhân, hay là sau đó mới phát hiện bọn họ đã chết?”

Cố Tranh lắc đầu: “Tạm thời còn không rõ ràng lắm.”

Lúc ấy hắn nhớ đến an toàn của đệ muội trong nhà, không cẩn thận kiểm tra chung quanh còn có người ẩn nấp hay không.

Nhưng khả năng có người ẩn nấp rất nhỏ, nếu có người ẩn nấp, vậy vì sao không cùng ra ngoài đối phó với bọn họ?

Trừ tìm hiểu tin tức, Cố Tranh còn mua về nguyên liệu để Nhạc Linh Chi làm thuốc bột.

Làm loại “Bột tiên phòng sói” này vô cùng đơn giản, mang lên khẩu trang đơn giản tự chế, sao các loại nguyên liệu ở trong nồi, sau đó xay thành bột phấn, thêm vào vôi bột có hiệu quả thiêu đốt, vậy là xong.

Làm xong tất cả các công đoạn, cũng không đến hai canh giờ, có Cố Tranh và Cố Minh hỗ trợ, một đêm là làm xong.

Gói thuốc bột thành nhiều gói nhỏ, còn lại cho vào cất trong một cái bình để không bị ẩm.

*

Sáng sớm hôm sau, Cố Tranh lại đi ra ngoài, đến giờ cơm trưa mới trở về.

Ăn cơm trưa xong, Cố Tranh lại gọi Cố Minh và Nhạc Linh Chi đến thư phòng.

Thần sắc hắn có chút ngưng trọng: “Linh Chi, buổi chiều ta và Cố Minh cần phải đi ra ngoài một chuyến, nàng ở nhà trông kỹ đệ muội, đừng để bọn nó ra cửa, chúng ta nhất định sẽ về nhà trước lúc chạng vạng.”

Nhạc Linh Chi rất kỳ quái.

( Hai người đi ra ngoài làm gì? Ngay cả ta cũng phải giữ bí mật sao? )

Trong thời gian đặc biệt này, hai đứa lớn cùng nhau rời đi, là có chuyện quan trọng gì phải làm?

Cố Tranh nói: “Không phải muốn giữ bí mật với nàng, trước đó nam nhân thả rắn cắn Cố Minh ấy, ta đã vẽ bức họa của hắn ta, đưa cho một người bạn ta quen ở học viện, bảo hắn giúp ta tìm.”

“Hắn nói sáng ngày hôm qua, có người nhìn thấy hắn ta ở thôn Lâm gia gần học viện, tên kia có khả năng ở ngay Lâm gia thôn, ta và Cố Minh đi xác nhận một chút.”

“Nàng đừng lo lắng, những người đó hẳn là không dám động thủ vào ban ngày.”

Khi nói một câu cuối cùng, Cố Tranh có chút chột dạ, bởi vì hắn bịa lời nói dối, nam nhân thả rắn cắn Cố Minh, đúng là từng xuất hiện gần “học viện Song Thạch”, nhưng đó là chuyện năm sáu ngày trước.

Hôm nay là ngày 28 tháng sáu, kiếp trước chiều hôm nay, Âu Dương lão tướng quân từ kinh thành, cố ý tới “Thư viện Song Thạch” thăm Trần lão viện trưởng, ở trên đường lại bị một đám sát thủ lai lịch không rõ đánh lén.

Âu Dương lão tướng quân không mang nhiều tùy tùng lắm, tuy rằng ông càng già càng dẻo dai, nhưng ít không địch lại nhiều, cuối cùng bị đám người kia giết hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play