Sau khi xe bò chuyển động, Vương Tiểu Phượng nhịn không được chen ngồi cạnh cùng Nhạc Linh Chi, cố ý mở miệng hỏi nàng: “Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”
Nhạc Linh Chi không muốn để ý tới nàng ta.
Một cô nương gia lớn lên ở cổ đại, dám lớn mật theo đuổi nam tử mình thích, dũng khí đáng khen, nói thật nàng cũng có chút bội phục.
Nhưng biết rõ thân phận của nàng, biết khuyết điểm của nàng, còn cố ý muốn cho nàng ngột ngạt, đây là vấn đề về nhân phẩm.
Tất cả mọi người trên xe bò nhìn Nhạc Linh Chi, Cố Tranh khó được chủ động mà nói với mọi người: “Nàng tên Nhạc Linh Chi.”
Có một đại thẩm nói: “Tên rất dễ nghe, người cũng lớn lên xinh đẹp linh khí, đáng tiếc không được hoàn mỹ.”
Bà ta không nói thêm gì nữa, nói tiếp sẽ bóc vết sẹo của người ta.
Nhưng mục đích của Vương Tiểu Phượng chính là muốn Nhạc Linh Chi khó xử, nàng ta tiếp lời nói: “Ai nha, ta thiếu chút nữa quên ngươi là một người câm, chỉ biết a a a, hỏi ngươi còn không bằng hỏi Cố Tranh ca ca.”
Cố Tranh ẩn nhẫn không phát tác, bởi vì Nhạc Linh Chi cầm tay hắn, nói với hắn không cần để ý tới nàng ta.
Nhạc Linh Chi lựa chọn không để ý tới Vương Tiểu Phượng, nhưng không đại biểu nàng không biết giận, nàng lén lút lây ra bột ngứa lúc trước đã chế xong từ không gian, giấu ở trong ống tay áo.
Nếu Vương Tiểu Phượng lại nói lời khó nghe, nàng không ngại làm nàng ta ngứa một ngày một đêm.
Vương Tiểu Phượng nào biết chính mình sẽ gặp xui, nàng ta ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi một chút phản ứng cũng không có, ngay cả a cũng không a một cái, không phải là bị ta đoán đúng rồi chứ, ngươi không chỉ là người câm, còn bị điếc…”
Cố Tranh không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mà liếc nàng ta một cái: “Câm miệng!”
Vương Tiểu Phượng không tiện nói thêm gì nữa.
Người trên xe bò đều đang nhìn nàng ta, suy đoán vì sao nàng ta muốn cản trở một người câm, trong mắt mấy đại thẩm hiện lên thần sắc hiểu rõ.
Vương Tiểu Phượng chột dạ cúi đầu, nàng ta cũng cảm thấy mình làm quá rõ ràng.
Bởi vì đường không bằng phẳng, lâu lâu xe bò xóc nảy một chút, Nhạc Linh Chi nhân cơ hội đè ở trên người Vương Tiểu Phượng, làm bột ngứa trong tay rơi vào trong cổ nàng ta.
Vương Tiểu Phượng hét lên: “Có phải ngươi có bệnh hay không! Thế này cũng ngồi không xong! Toàn thân bẩn như vậy, còn đè ở trên người ta!”
Cố Tranh nhanh chóng kéo Nhạc Linh Chi xem xét nàng: “Có đụng tới miệng vết thương không?”
Hắn có chút kỳ quái, lực độ xe bò xóc nảy cũng không phải vô cùng lớn, làm sao nàng ngồi không vững nhỉ?
Chẳng lẽ thật sự là quá yếu ớt rồi?
Cũng phải, rơi từ trên vách núi xuống, hôn mê lâu như vậy, còn chảy nhiều máu như vậy, lát nữa phải để đại phu ở hiệu thuốc xem cho nàng một chút.
Nhạc Linh Chi mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, Cố Tranh phát hiện trong mắt nàng cất giấu một tia giảo hoạt.
Vương Tiểu Phượng mắng xong còn muốn mắng nữa, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tranh, lời đến miệng lại rụt trở về.
Hiện tại nàng ta còn không muốn hoàn toàn xé rách mặt với Cố Tranh, nàng ta còn muốn gả cho Cố Tranh đó.
Vương Đại Sơn quay đầu lại nhìn muội muội một cái, đanh mặt mắng nàng ta: “Bên này rộng rãi ngươi không ngồi, sao phải chen chúc ngồi đó làm gì?”
Muội muội hắn ta có tâm tư gì, cả nhà bọn họ đều biết.
Trước kia không biết Cố Tranh đã đính hôn, người trong nhà cũng không phản đối nàng ta thích Cố Tranh, học thức tướng mạo của Cố Tranh, ở làng trên xóm dưới đều có thể đứng hàng đầu, nếu là thi đậu tú tài liền càng ghê hơn.
Nhưng thời gian gần đây, nhà Cố Tranh hay gặp xui xẻo, lại biết được hắn đã đính hôn, cha mẹ liền bắt đầu ngăn cản nàng ta không cho đến nhà Cố Tranh nữa, nhưng căn bản là nàng ta không nghe.
Ngay đêm qua, hắn ta còn thấy nàng ta trộm đến nhà Cố Tranh một chuyến.
Nếu nàng ta còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng truyền ra thanh danh xấu, đến lúc đó thì nhà chồng cũng không dễ tìm.
Vương Tiểu Phượng sợ ca ca nàng ta, ngoan ngoãn ngồi sang bên kia.
Không bao lâu sau, Vương Tiểu Phượng liền cảm thấy cổ rất ngứa, nhịn không được dùng tay gãi vài cái, cảm thấy càng ngứa hơn, sau đó liền cảm thấy toàn thân đều ngứa.
Một đại thẩm bên cạnh hảo tâm nhắc nhở nàng ta: “Ngươi làm gì thế? Dù trên người ngứa thì cũng kiên nhẫn một chút đi, một cái cô nương gia, gãi gãi toàn thân không ngừng, ngươi cũng không sợ người khác đàm tiếu về ngươi à.”
Trên xe bò không chỉ có nữ nhân, còn có nam nhân.
Vương Tiểu Phượng mang vẻ mặt đau khổ: “Ta cũng không muốn gãi như vậy, nhưng ta thật sự ngứa đến khó chịu…”
Vương Đại Sơn đang khua xe bò quay đầu, lớn tiếng quát mắng Vương Tiểu Phượng: “Ngươi làm gì vậy? Vừa rồi vẫn tốt mà, sao lại đột nhiên ngứa khó chịu!”
Hắn ta cho rằng muội muội hắn ta ngu ngốc, là muốn dùng phương pháp này hấp dẫn Cố Tranh chú ý.
Vương Tiểu Phượng phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, sao nàng ta lại đột nhiên ngứa đến khó chịu?
Nàng ta nhìn về phía Nhạc Linh Chi, lớn tiếng chửi bậy lên: “Đều là ngươi đồ người câm làm hại! Khẳng định là bởi vì trên người của ngươi quá bẩn, vừa rồi đè ở trên người ta, ta mới bị ngứa như vậy!”
Nhạc Linh Chi muốn cười, còn không ngu lắm, có thể nghĩ đến nguyên nhân là nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo như dao nhỏ của Cố Tranh bắn về phía Vương Tiểu Phượng: “Rõ ràng là trên người mình dơ, còn muốn đổ cho người khác? Ta và Linh Chi vẫn luôn ngồi cùng nhau, sao không thấy ta ngứa?”
Người trên xe bò cười vang lên.
Vương Tiểu Phượng tức muốn hộc máu, lại không thể nghĩ ra nên nói gì để phản bác Cố Tranh.
Vương Đại Sơn tức giận đến ngừng xe bò, mắng: “Nếu ngươi ngứa đến khó chịu, liền không cần đi lên chợ nữa, nhanh đi xuống đi, về nhà! Tắm rửa!”
Ngứa thành như vậy, Vương Tiểu Phượng thật đúng là không dám đi trấn trên, nàng ta mang vẻ mặt đưa đám xuống xe bò.
*
Từ trong thôn đến trấn trên, thật ra cũng không phải rất xa, không đến nửa canh giờ là đến.
Các thôn dân tản ra từng người đi làm chuyện của mình.
Vừa vặn là ngày họp chợ ở trấn trên, trấn trên họp chợ rộn ràng nhốn nháo, dòng người chen chúc xô đẩy, các loại âm thanh rao hàng, tiếng thét to hết đợt này đến đợt khác.
Cố Tranh kéo tay Nhạc Linh Chi: “Đừng buông tay, trấn trên đông người, dễ đi lạc, chúng ta đi đến Hoà Xuân Đường bán linh chi trước.”
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Hoà Xuân Đường là hiệu thuốc lớn nhất trên trấn Song Thạch, thu mua dược liệu, bán dược liệu, khám bệnh cho người ta, ba trong một.
Bởi vì thường xuyên mua thuốc trị chân cho Cố Linh, Cố Tranh đều quen thuộc với đại phu tiểu nhị của hiệu thuốc.
Một người tiểu nhị nhìn thấy Cố Tranh, cho rằng hắn lại tới mua thuốc, nhiệt tình lại đây tiếp đón hắn: “Cố lão đệ, có phải ngươi muốn mua thuốc hay không?”
Cố Tranh nói: “Bán dược liệu trước, lại mua thuốc sau.”
Tiểu nhị liền dẫn bọn họ đến hậu đường.
Lưu quản sự chuyên môn phụ trách thu mua dược liệu là một nam tử trung niên, ông ấy nhìn thấy hai đóa linh chi đỏ có niên đại vượt qua 50 năm, bột bào tử ở mặt ngoài hoàn hảo không tổn hao gì, vô cùng kinh hỉ: “Sau này các ngươi còn hái được linh chi như vậy, nhớ rõ bán cho Hoà Xuân Đường chúng ta, giá cả của Hoà Xuân Đường không lừa già dối trẻ.”
Tiếp theo ông ấy đưa ra cái giá hợp lý: “Cho các ngươi sáu mươi lượng bạc.”
Lưu quản sự biết một ít tình huống nhà Cố Tranh, trước đó Cố Tranh mua thuốc cho Cố Linh, một bao cần một lượng bạc, ông ấy biết Cố Tranh không dễ dàng.
“Cảm ơn Lưu quản sự.” Cố Tranh cũng không mặc cả.
“Phiền đưa một tờ ngân phiếu hai mươi lượng và một tờ mười lượng, còn lại thì đưa hiện bạc.”
Trong chốc nữa phải mua thuốc, còn phải mua gạo mua thịt, càng quan trọng hơn là, còn phải xem bệnh cho Nhạc Linh Chi.
Thời cổ một cân là mười sáu lượng, hai mươi lượng hiện bạc, hơn một cân một chút, túi tiền nặng trĩu, Cố Tranh bỏ nó trong bao quần áo.
Trở lại đại đường hiệu thuốc, Cố Tranh lấy bút than ra còn có một tờ giấy.
Nhạc Linh Chi tìm được dược liệu cần, liền chỉ cho Cố Tranh xem trước, sau đó lại không tiếng động đọc lại một lần số lượng cần dùng rồi dùng tay ra dấu.