Cô gái ở đầu bên kia kiểm tra dịch vụ vận chuyển, lập tức nói xin lỗi: "Chào cô Tống, chúng tôi đã hoàn thành việc chất đồ, nếu cô thay đổi thời gian, có lẽ chúng tôi phải cần thêm hai trăm tệ phí điều chỉnh."
Vừa nhận được hai mươi lăm ngày sống sót, tâm trạng Tống Vũ Sênh rất tốt, không mảy may để ý đến việc phải mất thêm 200, hỏi tài khoản sau đó chuyển tiền qua ngay lập tức.
600 giờ sống sót từ trên trời rơi xuống cứ thế biến thời gian đếm ngược màu đỏ thành màu xanh lá cây, Tống Vũ Sênh nhìn chằm chằm dãy số xanh mơn mởn trên đầu, rõ ràng cảm nhận được sức sống mà màu xanh lá cây mang đến.
Cô đang thư giãn trên sofa, chợt nghe thấy tiếng Tiểu Cát vẫn đang gõ cửa ngoài hành lang, tiếng gõ cửa của cô bé rất khẽ, khoảng cách thời gian cũng rất dài, gõ hai cái lại dừng một hồi.
Một lát sau, tiếng gõ cửa ngừng lại, nhưng Tống Vũ Sênh vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa.
Người nhà đó lại không mở cửa cho Tiểu Cát.
Tống Vũ Sênh âm thầm thở dài, sau đó điều chỉnh biểu cảm đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn Tiểu Cát đang ngồi làm bài tập ngoài hành lang: "Có phải trong nhà em lại không có ai không? Qua ăn cơm với chị đi."
Tiểu Cát ôm cặp sách trong ngực đứng lên, ngoan ngoãn gật đầu với cô.
Cô không vạch trần sự thê thảm của Tiểu Cát khi bị chặn ngoài cửa, Tiểu Cát cũng không từ chối ý tốt của cô.
Giống như thường ngày, hai người một người làm bài tập một người nấu cơm, ba mươi phút sau hai bát mì gà thơm ngào ngạt đã được bưng lên bàn.
Tiểu Cát ít nói, hai người đã tiếp xúc hơn một năm, hầu hết thời gian đều im lặng ai làm việc nấy.
Sau khi cơm nước xong, Tống Vũ Sênh đẩy bát về phía trước, lười biếng tựa vào lưng ghế, nói: "Hôm nay lại phải phiền em rửa bát rồi!"
Nụ cười trên mặt Tiểu Cát rõ ràng hơn một chút, nhưng cô bé vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu, nhếch ra nụ cười yếu ớt thẹn thùng trên môi khóe.
Tiểu Cát bê hai cái bát vào trong bếp, Tống Vũ Sênh thì cầm lấy khăn lau bắt đầu lau bàn.
Đang lau chùi, đột nhiên một ý tưởng chợt lóe qua trong đầu cô, cô nhớ lại hình ảnh cây cải trắng lúc trước biến vào trong kho, không biết kho vật dụng bên trong không gian có thể hay chứa các đồ vật ngoài đời thực không, nếu như có thể, vậy cô cũng không cần lo đến vấn đề cất giữ hàng dự trữ nữa!
Ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cảm xúc của cô dâng trào, cô nhìn chằm chằm chiếc khăn lau, muốn dùng suy nghĩ khống chế không gian để đưa nó vào kho vật dụng, nhưng dù cho cô có nhìn cái khăn lau chòng chọc đến mức sắp đốt thủng nó, chiếc khăn trên bàn ăn vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Thất bại rồi...
Tống Vũ Sênh có hơi thất vọng trong lòng, nhưng cũng chỉ là một chốc thoáng qua, dù sao hệ thống cũng đã tặng rất nhiều thứ, thay vì cứ quan tâm mình không nhận được thứ gì, cô vẫn muốn suy nghĩ về những thứ mình đã có được hơn.
Đối diện với sinh mệnh mà nói, những thứ khác đều là vật ngoài thân.
Tiểu Cát rửa bát xong thì chuẩn bị đi học, người nhà không có nạp thẻ xe buýt cho cô bé, cho nên lúc nào cô bé cũng phải ra ngoài sớm nửa tiếng để đi bộ đi học.
Mắt thấy Tiểu Cát đi tới trước cửa, như thể bỗng nhớ tới chuyện gì đó, Tống Vũ Sênh gọi Tiểu Cát lại: "Này này, chờ một chút, Tiểu Cát, em có thể giúp chị một việc không?"
Hai tay Tiểu Cát nắm quai đeo cặp sách trên vai, nhẹ nhàng gật đầu, tóc mái của cô bé quá dài, hoàn toàn che khuất mắt khiến người khác không thể thấy rõ biểu cảm trong mắt cô bé.
Tống Vũ Sênh lấy thẻ xe buýt của mình từ trong túi xách ra, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Chị rất muốn ăn xiên nướng ở cửa trường học các em, bao giờ em tan học về thì mua một phần giúp chị, nhưng nếu em đi bộ về thì chắc xiên nướng đã lạnh rồi, em cầm thẻ của chị ngồi xe về, rồi cứ coi tiền xe đến trường là thù lao, được chứ?"
Tiểu Cát gật đầu, sau đó nhận thẻ xe buýt từ trong tay cô, lại vẫy tay với cô.
"Vẫn như cũ, nhiều cay ít muối, làm phiền em nhé." Tống Vũ Sênh tựa vào cạnh cửa, đưa mắt nhìn cô bé đi xuống lầu, đến khi bóng lưng gầy gò yếu ớt kia quẹo vào cầu thang không thấy đâu nữa, cô mới đóng cửa lại.
Sau khi tiễn Tiểu Cát, cô ngồi trở lại ghế sofa, trong đầu suy tư về chuyện tận thế, tự nhiên buông tay xuống tùy tiện khoác lên con gấu bông nhỏ bên cạnh, thậm chí cô còn chưa kịp nghĩ được điều gì, gấu nhỏ dưới tay đã biến mất trong lòng bàn tay.
Tống Vũ Sênh ngạc nhiên nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nơi con gấu nằm khi trước, nhưng đang lúc hết sức phấn khích nhấp mở kho vật dụng của hệ thống, cô lại phát hiện trong kho vật dụng vẫn chỉ có hai cây cải trắng như trước.
Con gấu đã biến mất đi đâu rồi?
Một loạt cú sốc liên tiếp xảy đến khiến Tống Vũ Sênh, trong lúc gặp phải chuyện kỳ lạ, vẫn cực kỳ bình tĩnh, ở kho vật dụng không có bóng dáng gấu nhỏ, mà gấu nhỏ trong hiện thực cũng biến mất không thấy đâu.
Tìm một vòng vẫn không thu hoạch được gì, Tống Vũ Sênh quyết định chọn một đồ vật mới để thử nghiệm lần nữa. Cô đặt tay lên chiếc điều khiển TV, ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại mà xinh đẹp, có cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên.