"Vậy thì giao ngay bây giờ đi, càng sớm càng tốt."

Cô gái thoáng sửng sốt, không hiểu nếu cô yêu cầu giao hàng ngay thì sao lại hỏi đến thời gian giao hàng, có điều, khách hàng là thượng đế, thượng đế nói gì thì là như thế. Cô ấy không hỏi thêm gì nữa, gõ nút Enter xuất hóa đơn mua hàng.

Tống Vũ Sênh quẹt thẻ tính tiền sau đó để lại số điện thoại và địa chỉ, rồi lập tức mua thêm chút rau thịt để ăn mấy ngày gần đây.

Không phải cô không biết ban ngày ban mặt giao hàng rất dễ bị người khác chú ý, vì dự trữ đồ có thể giúp chuẩn bị cho tận thế, cũng có nghĩa, dù là kiểu tận thế nào, hàng dự trữ chắc chắn sẽ trở thành nguồn gốc dẫn đến hỗn loạn và cướp bóc, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Hiện tại đã hết một giờ, cô chỉ còn lại chín giờ sống sót, mười giờ tối nay cô sẽ chết, thay vì lo chuyện sau tận thế những thứ này có thể bị cướp không, quan trọng nhất là cô có thể sống qua đêm nay không.

Trên đường trở về, dầu xe gần như đã thấy đáy, đến lúc đổ thêm dầu, cô vốn định tích trữ thêm mấy bình nữa, nhưng khi hỏi thử thì lại bị từ chối.

Loại vật phẩm dễ cháy dễ nổ này đều được nhà nước thống nhất kiểm soát, không cho phép tích trữ tư nhân.

Sau khi bị từ chối, Tống Vũ Sênh bèn nảy ra ý tưởng khác, cô vốn định lén dùng giá cao mua lại dầu từ bình của chủ xe khác, nhưng sau khi tính toán mức độ khả thi trên mạng, cô cũng đành từ bỏ trong tiếc nuối.

Cô nghĩ đến được, ngành sản xuất xe cũng nghĩ đến được, ngay từ đầu, họ đã tính sẵn biện pháp ngăn chặn hành vi hút dầu của chủ xe. Mặc dù cũng có lỗ hổng có thể lách qua, nhưng phiền phức thì thôi, lại còn hết sức nguy hiểm, cũng không có lợi.

Tống Vũ Sênh đành phải từ bỏ.

Sau khi lái xe trở lại tiểu khu, cô đang định lên thẳng lầu luôn, chỉ là, lúc dừng xe lại nhìn thấy một người quen.

Bé gái u ám kì lạ vừa tan học về, cô bé mặc cả bộ đồng phục học sinh màu xanh đã giặt đến trắng bệch, giày chơi bóng cũng cũ nát lạ thường, mái tóc sợi mì, dưới phần mái dày cộm nặng nề là một đôi mắt lớn đến ngỡ ngàng, kết hợp với sắc mặt tái nhợt của cô bé, nhìn rất giống mấy đứa trẻ ma trong phim kinh dị.

Cô bé nhìn thấy cô, lập tức nở một nụ cười cực nông, cùng với đó là một lời chào rất nhỏ: "Chào chị Vũ Sênh", nhiệm vụ phụ của Tống Vũ Sênh lần đầu tiên được kích hoạt.

[Nhiệm vụ phụ đã kích hoạt: Tăng độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát tới 100%, tiến độ hiện tại 37%, nội dung phần thưởng xem trong bảng tiến độ nhiệm vụ.]

Nhiệm vụ có tiêu đề "Độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát" xuất hiện trong giao diện nhiệm vụ phụ, mà bên dưới là một thanh nhiệm vụ, trên thanh nhiệm vụ có tất cả mười điểm mốc, lúc này đang dừng giữa mốc thứ ba và thứ tư. Mà mấy điểm mốc một, hai, ba đang hơi nhấp nháy ánh sáng xanh.

Tống Vũ Sênh thậm chí còn không để ý tới chuyện trả lời cô bé, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào ba điểm mốc nhấp nháy kia, cùng với sự biến động trong suy nghĩ của cô, con trỏ chuột nhấp vào ba điểm mốc, khi nghe tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai, cô thật sự xúc động đến sắp rơi lệ.

[Độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát đạt 10%, khen thưởng thời gian sống sót 100 giờ.]

[Độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát đạt 20%, khen thưởng thời gian sống sót 200 giờ.]

[Độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát đạt 30%, khen thưởng sống sót thời gian 300 giờ.]

Lúc Tống Vũ Sênh nhìn về phía Lý Nguyên Cát một lần nữa đã giống như đang nhìn Hoa Đà chuyển thế có thể cứu sống mình.

Hình như vì cảm xúc trong mắt cô quá nồng nàn tha thiết, dẫn tới cô bé luôn đề phòng cũng sinh lòng cảnh giác, bên tai cô lập tức vang đến thông báo nhiệm vụ: [Độ thiện cảm của Lý Nguyên Cát -1, hãy không ngừng cố gắng.]

Mặc dù biết hệ thống không có tình cảm, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy câu "Không ngừng cố gắng" kia là có ý mỉa mai.

Tống Vũ Sênh sờ chóp mũi, hơi hậm hực cúi đầu xuống, không dám để lộ ra điều gì khác thường nữa, cô nhìn Tiểu Cát trước mặt, nhỏ tiếng nói theo thói quen: "Tan học rồi à?"

Tiểu Cát gật đầu, chỉ vào chiếc túi mua sắm trong tay cô, vẫn là giọng nói nhỏ nghe không rõ lắm: "Để em giúp chị."

Cô bé nói giúp là thật sự muốn giúp, đưa tay định xách đồ, lại bị Tống Vũ Sênh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: "Không sao, chị xách được rồi."

Tiểu Cát cũng không nói nhiều, hơi nghiêng người ra ý bảo cô đi trước.

Tống Vũ Sênh xách túi mua sắm đi lên, Tiểu Cát im lặng đi theo phía sau cô.

Từ trước đến nay Tiểu Cát vẫn luôn ít nói, Tống Vũ Sênh cũng quen với thái độ của cô bé, đến lúc hai người lên đến lầu năm, Tống Vũ Sênh tạm biệt cô bé rồi đi vào nhà, còn Tiểu Cát thì gõ cửa đối diện cô.

Vào đến nhà rồi, Tống Vũ Sênh nhanh chóng gọi vào số điện thoại giao hàng của siêu thị, điều chỉnh lại thời gian giao hàng, sửa từ giao ngay bây giờ thành thành một giờ đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play