Là người thì đều phải ăn cơm, nhưng căn cứ cũng không thể nào nuôi không người khác mãi như vậy, muốn tiếp tục sống ở căn cứ, thì phải tự lực cánh sinh thôi, mà công việc chính của Chu Mẫn Di dạo gần đây chính là tìm công việc phù hợp cho ba trăm con người này.
Đây không phải là một chuyện đơn giản, riêng việc xử lý thủ tục đăng nhập cho từng ấy con người không cùng độ tuổi đã khiến cô ấy loay hoay suốt cả đêm.
Vậy nên khi vừa gặp lại cô ấy, Tống Vũ Sênh đã bị hai quầng thâm mắt đen sì sì của cô ấy dọa cho giật mình, “Chị Mẫn Di, mấy ngày chị không được ngủ rồi vậy?”
Chu Mẫn Di ngáp dài một cái rồi nói: “Làm gì có thời gian đâu, không chịu nổi nữa nên mới ngả ra sofa chợp mắt một lúc, tôi ngủ bao lâu thì ba trăm ngàn người kia sẽ bị đói bấy lâu, ngủ cũng không được an tâm nên dứt khoát ngồi dậy làm việc cho nhanh.”
Tống Vũ Sênh nói: “Một người sao mà làm hết được? Đáng lẽ cô nên tìm thêm mấy người đến hỗ trợ chứ.”
Chu Mẫn Di không hề vì Tống Vũ Sênh không hiểu nội tình mà qua loa cho xong chuyện, cô ấy rất nghiêm túc ngồi phân tích mặt lợi mặt hại của sự việc cho cô nghe, “Hiện giờ căn cứ đang trong giai đoạn mở rộng địa bàn, trách nhiệm thì sẽ đi kèm với quyền lợi. Không phải tôi không lỡ từ bỏ quyền lợi mà tôi sợ sau khi phân chia quyền lợi xong sẽ sảy ra tranh chấp.”
“Nhưng cô cũng không cần lo, sẽ không lâu đâu, ba trăm ngàn người này sẽ được sắp xếp ổn thỏa sớm thôi, đợi khi tất cả đã đâu vào đấy, tôi lập tức bắt tay vào hoàn thiện hệ thống, không để loạn xì ngậu như bây giờ đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play