Lông mỉ Tưởng Ngự khẽ rung, lười biếng liếc nhìn tấm thẻ trong tay cô, nói: “Thẻ này làm mất thì không thể làm lại, nếu cô không muốn dùng, thì coi như là giúp tôi giữ hộ.” Giữ hộ thì giữ hộ vậy, dù sao cũng chỉ là một tấm thẻ, cũng không chiếm bao nhiêu điện tích, cô thuận miệng hỏi: “Vậy lúc nào anh muốn dùng thì làm sao?” Tưởng Ngự thản nhiên nói: “Tôi có thể quét khuôn mặt.” Quét khuôn mặt mà anh ta nói chắc chắn không phải là nhận dạng khuôn mặt thông minh trước ngày tận thế, nếu như không phải là có chút hiểu biết về Tưởng Ngự, thì câu nói này của anh ta thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy là đang khoe khoang.
Nhưng anh ta nói mình có thể quét khuôn mặt, thì thật sự chỉ là trả lời câu hỏi, thuật lại sự thật mà thôi.
Cứ coi cô như là một cái két sắt đi, Tống Vũ Sênh sảng khoái nhận lấy, chào tạm biệt Tưởng Ngự rồi nhanh chóng lên lầu.
Cánh cửa tầng 28 mở ra rồi lại nhanh chóng đóng lại, hương thơm ngào ngạt trong phòng thoang thoảng bay ra ngoài, nhưng rất nhanh đã tan biến trong không khí.
Ngồi trong phòng ăn, Tưởng Ngự đặt hộp cơm tự sôi trong tay trở lại túi. Thật ra anh ta cũng đã ăn rồi, tác chiến dã ngoại lâu ngày khiến anh ta quen với việc luôn phải duy trì thể lực sung mãn, vừa mới về đã dùng đồ hộp quân dụng lấp đầy bụng.
Còn về phần tấm thẻ đó...
Đó là thứ anh ta cố ý mang theo trước khi đến thành phố C lần này, bên trong là tất cả tinh hạch mà anh ta kiếm được từ khi bắt đầu ngày tận thế đến nay, chỉ cần ở năm căn cứ lớn, thì có thể dựa vào tấm thẻ này để đi lại thông suốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play