Còn chưa kịp để cô hỏi, Phùng Nhuệ đã nói ra chuyện.
Khoảng thời gian trước là thời tiết gió tuyết, quân đội cũng không có cách nào ra ngoài thu thập vật tư, dẫn đến việc cung cấp vật tư trong căn cứ giảm mạnh trong khoảng thời gian đó, một số dị năng giả oán giận không ngót, nói là nếu như không có điều kiện sống tốt hơn, bọn họ sẽ rời khỏi thành phố C đến căn cứ khác.
Vốn dĩ dị năng giả được thu nạp lẻ tẻ trong căn cứ cũng không nhiều, bọn họ vừa mới ồn ào, một số người dân thường sống qua ngày trong căn cứ cũng bắt đầu gây sự, như đã hẹn trước mà tụ tập trước cửa văn phòng của Phùng Nhuệ, muốn đạn dược để tự vệ.
Chưa nói đến việc người thường không được huấn luyện thì có thể ngắm bắn trúng hay không, chỉ riêng về số lượng dự trữ đạn được cũng không đủ để trang bị cho toàn dân trong căn cứ, nhưng bọn họ nào có quan tâm đến những thứ này, ngoài oán giận ra thì chính là uy hiếp.
Trong lời nói tràn ngập khí thế “căn cứ không thể bảo vệ điều kiện sống của bọn họ, bọn họ phải rời khỏi căn cứ tìm một nơi khác làm chủ”.
Một bộ phận dị năng giả còn chưa trưởng thành thậm chí còn không bằng một người lính đặc chủng được huấn luyện bài bản, huống chi là những người dân thường này ngay cả súng cũng chưa từng cầm. Cho dù Phùng Nhuệ mở cửa lớn cho bọn họ chạy, bọn họ cũng chưa chắc đã có năng lực vượt qua các huyện thị đầy rẫy xác sống để đến căn cứ khác.
Nhưng mà những người này lại tự cao tự đại, không chỉ không nhìn rõ tình hình, còn ỷ vào thân phận dị năng giả của mình mà kiêu ngạo ngông cuồng. Không cống hiến được bao nhiêu, nhưng lại hưởng thụ không ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT