Đôi mắt lạnh như băng kiến Uông Nhu Thuần từng chút một chìm xuống đáy cốc, lúc này trong đầu bà bắt đầu nhớ lại quá khứ, nghĩ thật kỹ bà cũng đâu làm gì quá sai lầm, nhiều nhất là xem nhẹ cảm thụ của con trai thôi. Mà năm đó con trai không phải bà nuôi, thân cận không được, làm sao trách bà được chứ?
"Con trước kia... Vẫn luôn đi theo bên người lão gia tử."
"Ngài đừng đem oán khí đẩy lên người ông nội."
Lê Thiếu Vân ánh mắt nguy hiểm: "\"Khi còn nhỏ sự tình có thể con không thể nhớ được toàn bộ, nhưng đoạn 6 7 tuổi vẫn có. Trước kia mặc dù ở cùng với ông nội nhưng số lần về nhà không ít, mỗi lần gặp nhau ngài chỉ hỏi ông nội nói gì với con, cho con làm cái gì, còn lại không hề quan tâm đến con một chút nào?"
"Ngài không biết là khi còn bé đi theo quân ở Tây Bắc, con bị ngã gãy chân trong lúc chạy đua bầy sói hoang. Không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, thậm chí ăn không biết bao nhiêu đạn."
Lê Thiếu Vân trào phúng: "Cái duy nhất mà ngài nhớ đó là ông nội coi trọng con, cảm thấy con càng ngày càng có tiền đồ, có thể cho ngài nhiều chỗ tốt hơn."
"Mẹ à, sự kiên nhẫn của con luôn có hạn, nếu không phải ngài là thân sinh của con, thì đừng nói là cảm, phát sốt, sợ hãi, cho dù bệnh nguy kịch con cũng không thèm liếc mắt một cái. Ngài là mẹ con là thật, tránh không thể tránh, con hy vọng duy trì như trước kia là được, trước sau như vậy không cần thay đổi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play