Bản kê khai tài sản mà ông Lê nói là ám chỉ di chúc, Cảnh Vân Chiêu nghe xong thì giật mình không biết nên cười hay nên khóc.
Cảnh Vân Chiêu bất lực oán trách: "Ông nôi Lê, tại sao ông lại nói những chuyện này? Chẳng lẽ cháu lại thích vài thứ kia của ông chứ."
"Cháu ngoan, ông nội biết cháu là người hiếu thuận hiểu chuyện. Nhưng thứ cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị. Ông tuổi tác cao rồi, chưa chắc có thể không sống được lâu như Thích Dụ Quốc. Để tránh gây ra những rắc rối phiền toái cho các cháu trong tương lai, ông đem mọi chuyện nói công khai thì vẫn hơn.
Cảnh Vân Chiêu là học y, đối một người thọ mệnh cũng có thể nhìn thấu vài phần, Lê lão gia tử này thân thể cường kiện, tuy rằng chưa chắc có thể sống giống lâu Thích Dụ Quốc, hơn trăm tuổi khẳng định là không thành vấn đề, nói nữa, còn có cô đường đường một y sư ở đây, mặc dù làm không được chuyện nghịch thiên sửa mệnh, nhưng người bên cạnh kéo dài thêm thọ mệnh không phải quá khó.
Bất quá Lê lão gia tử đinh ninh rằng có người mơ tưởng đến những thứ không nên mơ tưởng, gây nên những chuyện ngoài ý muốn. Ông sợ bản thân xảy ra vấn đề lúc sau con trai con gái chạy đến giành tài sản của cháu trai, cháu dâu.
Tài sản này không phải ông luyến tiếc đưa cho con cái mà là ông không thể cho.
Con của ông ông biết bọn họ có cái đức hạnh gì. Con gái còn đỡ chút, thích nháo chuyện nhưng làm người còn chút khôn khéo, sẽ không có hại, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng con trai con dâu này quá vô dụng, cuộc sống quá nhiều tiền thì về sau càng không có ý nghĩa, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play