Lê Thiếu Vân sản nghiệp vô số, giá trị con người xa xỉ, chỉ vài bất động sản thôi đã vô cùng kinh người. Bất động sản và trang viên khắp nơi, đầu tư hoa hòe lòe loẹt, mặt ngoài thì giống một quân nhân nghèo, bên trong lại là một phú hào. Cảnh Vân Chiêu còn từng nhìn thấy trong danh sách tài sản có mấy đảo nhỏ, tài chính mặt ngoài, so với cô còn muốn nhiều hơn.
Thiếu Vân không phải là một doanh nhân, mà đầu óc kinh doanh của anh ấy khôn khéo hơn bất cứ người làm ăn kinh doanh nào.
Vì vậy, không cần Lê Thiếu Vân giải thích kỹ càng, Cảnh Vân Chiêu cũng có thể đoán được tiền tiêu vặt mà anh ấy đưa cho bố mẹ hàng tháng chắc chắn không phải là một số tiền nhỏ.
Vẻ mặt của cả Uông Nhu Thuần và Lê Bồi Hiền lúc này đều thay đổi, đặc biệt là Uông Nhu Thuần đôi môi run rẩy, tay cầm đũa có chút không ổn.
“Thiếu Vân, tiền lương hàng tháng của ba, của ba con… căn bản là không đủ… không đủ chi tiêu…”
Vị trí công việc của Lê Bồi Hiền quả thực khá cao, lương tháng cũng khá cao, tuy nhiên chi tiêu hàng tháng của nhà họ Lê cũng không hề thấp, trong nhà người làm, bảo mẫu. Rồi còn ra ngoài giao tế, tính nếu không có tiền con trai cho để chống, tuyệt đối thu không đủ chi.
Công việc của Lê Bồi Hiền không có bất kỳ nước luộc gì đáng nói. Lấy cái năng lực trung bình đó mà tâm rất lớn. Lê Quân Uy và Lê Thiếu Vân đương nhiên không ngu ngốc để cho ông ấy được chỗ tốt, miễn cho chiêu họa cho Lê gia. Cho nên nhiều năm Lê Bồi Hiền chỉ có lương cứng, dư lại tiền cũng chỉ có một ít lễ vật, bao lì xì nhỏ mà thôi...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT