So với những chuyện vặt vãnh đó, Cảnh Vân Chiêu thích ở phòng khám này hơn, dù ngồi một ngày cũng không thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy rất tốt.
Mà cho dù có đến nhà Tô gia cũng không giúp được gì nhiều, dù sao có Tiểu Hải Thanh ở đó, Chung Thanh kia cũng không có khả năng chiếm tiện nghi của Tô Sở được.
Cảnh Vân Chiêu sắp xếp như vậy Tiêu Hải Thanh và Tô Sở cũng gật đầu, thấy đôi nam nữ kia lái xe rời đi, họ nhanh chóng bắt taxi và đi theo.
“Vân Chiêu nha đầu, cháu đi phân loại dược liệu xem còn thiếu cái nào để ông cho người gửi qua.” Trần y sư cũng đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, trực tiếp phân phó Cảnh Vân Chiêu.
Mỗi khi Cảnh Vân Chiêu ở đây, công việc trong ngày này sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ, thuận lợi.
Vân Chiêu nhãn lực khá tốt, khả năng nhận biết dược liệu cũng không thua gì lão nhân gia ông đây, thậm chí dược liệu hiểu biết càng ngày càng nhiều. Đôi khi còn giup ông giải quyết một số bệnh nan y tạp chứng, ngay cả Cam sư huynh cũng khen cháu ấy không dứt miệng, còn chính miệng thừa nhận Vân Chiêu là một thiên tài.
Cảnh Vân Chiêu thái độ thong dong, bước tới chỗ quầy dược, dựa theo quy định kiểm tra từng thứ một.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play