[Ký chủ, ta là hệ thống ánh sáng phản diện, cũng là bàn tay vàng của cô]
Tần Lâm có bàn tay vàng, tất nhiên cô rất vui. Thế nhưng vì sao hệ thống này lại gọi là hệ thống ánh sáng phản diện nhỉ?
Nghe thế nào cũng không thấy giống đồ tốt…
Tần Lâm: “Vì sao ta xuyên sách? Vì sao mi lại được gọi là ánh sáng phản diện?”
[Ký chủ, trước khi cô xuyên sách, cô đã bán nhà cửa, cổ phần có giá trị mấy chục triệu làm việc tốt, chẳng những đã đổi thành vật chất quyên góp cho viện dưỡng lão, cô nhi viện mà còn giúp được hàng trăm học sinh đến trường…] Ánh sáng phản diện liệt kê những việc tốt của Tần Lâm.
“Mi nói vì ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách sao?” Tần Lâm yên tâm hơn rồi, thì ra vì cô làm việc tốt mới nhận được bàn tay vàng, khả năng cô bị lừa cũng không cao.
Nếu không làm việc tốt thì không được báo đáp tốt, mà sẽ là báo ứng.
“Vậy vì sao ngươi lại được gọi là ánh sáng phản diện? Chẳng phải nên gọi là ánh sáng chính đạo sao?”
[Ký chủ, ánh sáng chính đạo đều dành cho người được chọn, mà cô thì không phải.] Ánh sáng phản diện nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.
“… Vậy ta là gì?”
[Ta là hệ thống ánh sáng phản diện.] Ánh sáng phản diện nhắc nhở lại một lần nữa.
Tâm trạng đang phấn khích của Tần Lâm tỉnh táo lại: “Ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách, lẽ nào người tốt như ta lại không phải người được chọn?”
Ánh sáng phản diện ôn tồn nói: [Ta cũng không rõ vấn đề này, ký chủ nên tự xem xét lại mình, rốt cuộc là vì sao?”
Tần Lâm im lặng mắng một câu: Mẹ nó!
[Ký chủ xác nhận muốn ràng buộc với ta sao?] Ánh sáng phản diện hỏi.
“Không!” Tần Lâm từ chối.
Đời trước cô từ một nhân viên bán thuốc nhỏ bé thăng đến chức giám đốc khu vực phía đông, chẳng những cô phải tranh miếng ăn với đám đàn ông mà còn chiến thắng bọn họ ngay trên bàn rượu.
Không muốn cởi quần áo thì phải biết uống, chỉ cần chưa uống chết thì uống đến chết mới thôi.
Vì vậy mà ba mươi mấy tuổi đã bị căn bệnh ung thư bao tử giai đoạn cuối.
Cho nên bây giờ cô chỉ muốn lười biếng, ôm bắp đùi thôi.
[Tốt lắm! Ta đã ràng chặt với ký chủ rồi!] Ánh sáng phản diện nhảy cẫng lên nói.
Tần Lâm: Khốn kiếp!
“Ta không muốn làm nhân vật phản diện!” Tần Lâm khăng khăng.
[Chúc mừng ký chủ đã thu được món quà lớn từ bàn tay vàng!]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được hệ thống ánh sáng phản diện!]
Tần Lâm: “…”
[Chúc mừng ký chủ đã thu được cơ hội quay lại quá khứ của nguyên chủ, thời gian có giới hạn chỉ trong một ngày.]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được vầng sáng cá chép một lần duy nhất! Sau khi sử dụng vầng sáng cá chép, may mắn sẽ đến lập tức, thời gian trong bảy ngày.]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được một viên mỹ nhân đan vĩnh cửu! Sau khi sử dụng mỹ nhân đan sẽ có hiệu quả thăng cấp nhan sắc.]
[Chúc mừng ký chủ đã thu được một viên thuốc tăng lực! Sau khi sử dụng thuốc tăng lực này, cô sẽ mạnh như trâu.]
[Chúc mừng ký chủ đã cưỡng ép ngủ chung với nhân vật phản diện và nhận được chợ nông sản thủ đô ở thế giới ban đầu của ký chủ.]
Tần Lâm ngây ngốc. Vầng sáng cá chép? Mỹ nhân đan? Thuốc tăng lực? Chợ nông sản thủ đô?
Đột nhiên Tần Lâm cảm thấy, làm nhân vật phản diện cũng rất tốt!
Không phải cô tình nguyện sa đọa mà thật sự ánh sáng phản diện đã cho cô rất nhiều.
“Không có không gian tùy thân chục tỷ vật tư gì đó sao?” Nếu là nhân vật phản diện thì chắc chắn phải có lòng tham không đáy.
[Có! Hệ thống không gian sẽ do ký chủ tùy ý sử dụng. Chợ nông sản thủ đô chính là chợ nông sản lớn nhất ở châu Á, diện tích lên đến một ngàn tám trăm mẫu… Mỗi ngày sản xuất ra bốn ngàn tấn hàng.]
Tần Lâm nhớ vì cô đã ngủ với Chu Chí Quốc mới có được chợ nông sản này. Hay là… Cô lại ngủ thêm một lần nữa?
[Ký chủ, lần đầu mới trân quý như thế.]
Tần Lâm đen mặt. Cô lập tức yêu cầu lấy mỹ nhân đan và thuốc tăng lực ra cho mình sử dụng.
Sau khi uống hai viên thuốc xong, trên người Tần Lâm lập tức xuất hiện một một đám khói đen.
Tần Lâm hít một cái, trong không khí đã tràn ngập một mùi hôi thối.
Tần Lâm phải nôn khan mấy lần, cô vội đẩy cửa sổ thông gió.
“Sao mi không nói sớm sau khi uống thuốc đó vào sẽ bài tiết chất độc?”
[Ký chủ không biết sao?]
Tần Lâm: “Nếu ta biết tất cả thì còn cần mi làm gì?”
Bây giờ Tần Lâm có trách hệ thống cũng vô dụng, cô chỉ hy vọng Chu Chí Quốc chưa trở lại, nếu không cô chỉ sợ Chu Chí Quốc sẽ nghĩ cô đi ra quần mất.
“Mang vầng sáng cá chép lên cho ta!” Tần Lâm lập tức nói.
Sau khi, mang vầng sáng cá chép lên thì đến nửa đêm cũng chưa thấy Chu Chí Quốc quay về. Tần Lâm phải dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm đến nhà bếp, tự nấu một ấm nước để tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái, cô có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng, dễ chịu hơn rất nhiều, da thịt cũng trắng mịn hơn.
Mặt mũi của nguyên chủ cũng có đến bảy tám phần giống với gương mặt thật của cô.
Chỉ là vì cô thường hút thuốc, uống rượu, làm việc quá sức, nghỉ ngơi ít nên làm da mới kém hơn của nguyên chủ.
[Hiệu quả của mỹ nhân đan sẽ từ từ phát huy.] Ánh sáng phản diện rất có kinh nghiệm ở phương diện này, nó chủ động nói rõ tình huống.
Tần Lâm sờ mặt mình. Cô vốn đã cảm thấy gương mặt mình lúc này đã không tệ rồi nhưng nếu có thể càng đẹp hơn thì cô cũng không từ chối.
Lúc Chu Chí Quốc quay về phòng, anh vốn muốn đi thẳng ra sân tắm rửa.
Thế nhưng bầu hồ lô trong chum nước đã dao động mấy lần mà không múc được miếng nước nào. Chum nước trống không.
Vì vậy anh mới ra sông tắm, đến bây giờ mới trở về.
Lúc này Tần Lâm đã ngủ, Chu Chí Quốc sờ soạng lên giường.
Không bao lâu sau, Chu Chí Quốc nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tần Lâm.
“…” Chu Chí Quốc ngẩn người, anh khẽ gọi cô một tiếng: “Tần Lâm?”
Tiếng thở của Tần Lâm vẫn ổn định, cô không có phản ứng gì, người cũng chưa tỉnh lại.
Có lẽ cô mới mơ một giấc mơ đẹp gì đó.
Người ta thường nói ngày suy nghĩ thì đêm mơ…
Mang tai Chu Chí Quốc đỏ lên. Lẽ nào Tần Lâm đã muốn chung phòng với anh từ lâu rồi?
Nếu không sao cô có thể vui vẻ như vậy?
Nằm mơ còn có thể cười vui như thế.
Chu Chí Quốc lại gọi thêm một tiếng, anh chắc chắn Tần Lâm vẫn ngủ say mới choàng cánh tay sang, ôm Tần Lâm vào lòng mình.
“…” Thế nhưng vừa ôm, xúc cảm có gì đó không đúng lắm. Hình như cơ thể của cô càng mềm mại hơn.
Chu Chí Quốc tiếp tục sờ. Da cô càng bóng loáng và trơn mịn hơn.
Anh nhẹ nhàng đến gần, hít một hơi bên gương mặt ấm áp của cô. Trên người cô có một mùi hương thơm mát gì đó, giống như được trộn lẫn với mùi thơm của hoa quả.
Cô đã tắm sao?
Chu Chí Quốc cũng không biết. Lẽ nào, sau khi tắm thì các cô gái sẽ trở nên thơm mát và mềm mại thế này?