Bây giờ cô mặc kệ anh có giả vờ hay không, chỉ cần anh chịu giả vờ thì Tần Lâm vẫn có lòng tin sẽ sống tốt những ngày tháng sau khi xuyên sách thế này.
Dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ, cô sẽ không làm mấy chuyện như tìm đường chết.
Tần Lâm hài lòng, cô bắt đầu ăn cơm.
“…” Đợi cho đến khi Tần Lâm nhìn thấy rõ trong bát là cháo, rau dại và dưa muối thì cô mới biết mình hài lòng cũng quá sớm rồi.
Vị của món cháo rau dại này không ngon chút nào, dưa muối thì mặn vô cùng.
Thế nhưng Tần Lâm vẫn cố gắng ăn hết số cháo rau dại và dưa muối này.
Trước khi xuyên sách, cô là bệnh nhân ung thư bao tử giai đoạn cuối nên vẫn thường khó ăn, ăn không vào, miễn cưỡng ăn là sẽ nôn mửa, nôn đến khi nôn ra máu mới thôi.
Thế mà bây giờ cô đã có thể ăn hết bát cháo thế này cũng xem như là một khởi đầu tốt rồi.
Chu Chí Quốc thấy cô đã ăn hết bát cháo rau dại và dưa muối thì trong lòng có cảm giác rất lạ.
Vốn dĩ anh cũng muốn thăm dò phản ứng của cô thế nào.
Bây giờ lại thấy cô không nháo, không náo loạn, cũng không ghét bỏ, thậm chí lúc ăn còn rất nghiêm túc và cẩn thận, giống như đây là món ngon gì đó…
Thế nhưng cháo rau dại và dưa muối thì làm sao có thể là món ngon?
Trừ phi lời cô nói là thật.
Cô thật sự để ý đến anh sao?
Cho nên sau khi họ nói chuyện rõ ràng và chung phòng thì cô bắt đầu trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn.
Dường như anh đã từng nghe người ta nói, tình cảm giữa vợ chồng cũng bắt đầu sau khi ngủ mà có…
Không nói đến cô, chỉ riêng thái độ anh đối với cô đúng là cũng có điểm không giống.
Dù sao thì hiện tại cô cũng là người phụ nữ của anh rồi.
Chu Chí Quốc nhìn cô ngoan ngoãn ăn sạch miếng cháo sau cùng thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Bình thường đồ ăn trong nhà đã không tốt nhưng bây giờ đang là mùa vụ, rau xanh ngoài vườn vẫn phải có, làm gì đến mức chỉ nấu cháo rau dại và dưa muối thế này?
Hôm nay đúng là Lý Cầm đã cố ý không xào rau, bà ta chỉ chuẩn bị dưa muối mà Tần Lâm ghét nhất.
Bà ta đang cố ý kích thích để Tần Lâm náo loạn, tốt nhất là phải thừa dịp này để Chu Chí Quốc và Tần Lâm ly hôn, rồi đuổi Tần Lâm ra khỏi nhà.
Thế nhưng Lý Cầm đã đợi rất lâu mà trong phòng vẫn không ầm ĩ, bà ta vểnh tai lên nghe, một tiếng cãi vã cũng không có.
Đúng là xúi quẩy!
Sao Tần Lâm kia lại không làm loạn lên?
Sao đột nhiên Tần Lâm kia lại thay đổi thế này?
Lúc đi ra khỏi phòng, trên tay Chu Chí Quốc cầm cái bát không.
Mấy người nhà họ Chu vừa nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía anh.
“Chí An, con sang đây với cha một lát.” Cha Chu định từ từ nói chuyện với anh.
Lý Cầm vui vẻ trong lòng, vẫn phải để lão Chu nói bọn họ ly hôn mới được.
Chu Chí Quốc đi theo cha Chu vào phòng ông ta.
Lý Cầm thu dọn bát đũa sang nhà bếp, chị em Chu Hồng Tinh và Chu Hồng Kỳ lén lút đến cửa phòng cha mình nghe lén.
“Rốt cuộc con nghĩ thế nào về chuyện của Tần Lâm?” Cha Chu ngồi trên giường hỏi.
Chu Chí Quốc tựa lưng vào tường: “Hồng Kỳ hiểu lầm rồi, cô ấy không bỏ trốn, cô ấy bị người ta lừa, cô ấy tưởng nhà của La Trấn có thể giúp nhà chúng ta kéo cái mũ tư bản trên đầu xuống nên mới đi theo, dự định cầu xin người nhà La Trấn hỗ trợ.”
Cha Chu nhíu mày, ngạc nhiên nhìn anh: “Con tin những lời này?”
Chu Chí Quốc thả lỏng tầm mắt: “Con tin.”
Cha Chu càng nhíu chặt mày hơn: “Cô ta không phải kiểu phụ nữ an phận, sau khi gả vào nhà chúng ta, trong nhà chưa từng được yên.”
Chu Chí Quốc không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm.
Cha Chu chỉ có thể nói tiếp: “Hành vi của cô ta khiến nhà chúng ta trở thành trò cười trong thôn, con không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta, lẽ nào cũng không quan tâm đến cảm nhận của ông và bà con sao?”
Hai anh em Chu Chí Quốc và Chu Chí An, một người lớn lên bên cạnh ông bà, một người lớn lên bên cạnh cha mẹ.
Người nào nuôi lớn đứa nhỏ thì người đó đau lòng cho đứa nhỏ đó.
Ông bà Chu yêu thương Chu Chí Quốc, còn cha Chu yêu thương Chu Chí An.
Bởi vì sức khỏe Chu Chí An không tốt nên không chịu nổi mức độ làm việc nặng nhọc ở nông thôn mà thường xuyên bị bệnh.
Cha Chu lo lắng nếu tiếp tục để Chu Chí An ở nông thôn thì sức khỏe sẽ càng ngày càng kém, vì vậy mới để hai anh em thay đổi thân phận.
Hai người họ là anh em sinh đôi, bề ngoài giống nhau nhưng một người là sinh viên, một người là quân nhân.
Sự khác nhau giữa họ quá lớn, Chu Chí An căn bản không thể giả vờ ở trong bộ đội được, bởi vì Chu Chí Quốc thuộc quân chủng đặc thù, nếu làm như vậy cũng là vi phạm pháp luật, một khi để chuyện này bị bại lộ, họ sẽ phải bị truy tố ra tòa án quân sự.
Vì vậy cha Chu bắt buộc Chu Chí Quốc phải giải ngũ khi đang ở đỉnh cao.
Chu Chí Quốc cũng vì muốn tiện chăm sóc ông bà bị bệnh liệt giường nên chỉ có thể đồng ý xuất ngũ, xuống nông thôn thay thế Chu Chí An.
Mà Chu Chí An thay thế thân phận của anh, chuyển nghề đến làm trưởng ban bảo vệ ở nhà máy cơ giới trong huyện.
Chu Chí Quốc nói: “Con sẽ nói với ông bà bên kia.”
Cha Chu đã nhắc đến cha mẹ mình nhưng cũng không làm Chu Chí Quốc thay đổi quyết định nên chỉ có thể cả giận nói: “Nếu con đã không muốn ly hôn với cô ta thì lo mà quản cô ta cho tốt, nếu không, với sức khỏe của ông bà con, rất có thể sẽ bị cô ta chọc giận mấy lần.”
Chu Chí Quốc: “Con đã biết.”
Ngoài phòng, Chu Hồng Tinh và Chu Hồng Kỳ nghe đến đây thì vội vàng bỏ chạy trước khi người trong phòng mở cửa.
Ở gian phòng khác, Tần Lâm vẫn làm cái xác nằm trên giường, tự nhủ: “Rất nhiều đồng nghiệp xuyên sách đều có bàn tay vàng, không biết mình có không?”
“Cô cũng có.” Một giọng nói máy móc vang lên.
Tần Lâm thay đổi dáng vẻ sống dở chết dở của mình, trong nháy mắt cô đã ngồi bật dậy: “Bàn tay vàng?”