Lý Cầm cũng nghĩ giống vậy nhưng bà ta chỉ là mẹ kế của Chu Chí Quốc, bây giờ trong phòng còn xảy ra chuyện kia, một người mẹ kế như bà ta cũng không thể xông vào phòng vào lúc này để kéo người phụ nữ trên người Chu Chí Quốc xuống được.

“Bình thường nó không phải như vậy? Sao bây giờ lại ngủ với Tần Lâm?” Lý Cầm vừa tức vừa xấu hổ.

Chu Hồng Tinh tức giận nói: “Anh… Anh cũng là kẻ đáng khinh! Hạng phụ nữ ngàn người gối vạn người cưỡi lên mà anh cũng cần!”

Lý Cầm khó chịu nói: “Ở vùng nông thôn này, Tần Lâm cũng có dáng dấp không tệ, bằng không sẽ không kiêu ngạo mà chọn tới chọn lui.”

Chu Hồng Tinh cắn răng nói: “Cái gì mà kiêu ngạo? Đó là chị ta không biết liêm sỉ, chẳng những cấu kết với thanh niên trí thức làm bậy mà còn bỏ trốn với người ta, con không tin chị ta trong sạch.”

Lý Cầm cũng không tin, bà ta cho rằng cho dù Tần Lâm có giữ chặt quần mình thì cũng không thể ngăn được đàn ông khác.

Hai người không tiếp tục đứng chờ trong nhà nữa mà chỉ có thể quay ra đồng làm việc.

Vừa ra khỏi cửa thì đã có người hỏi thăm, có phải Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình không, có chặt gẫy chân vợ mình không.

Lý Cầm và Chu Hồng Tinh có thể trả lời thế nào? Lẽ nào nói bây giờ Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình ở trên giường sao?

Lý Cầm khẽ cắn môi. Tuyệt đối không thể để chuyện này dễ dàng trôi qua như thế.

Bà ta không muốn Tần Lâm lười biếng lại thích gây họa này tiếp tục ở lại nhà họ Chu thêm nữa.

Trong phòng ngủ, Tần Lâm mệt đến mức mắt mở không lên và mê man ngủ mất rồi.

Chu Chí Quốc nằm một bên, ánh mắt sâu âm u, lạnh lùng nhìn gương mặt đã ngủ mê của người phụ nữ.

Khi ngủ, trông người phụ nữ này có vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn, sợi tóc đen rơi tán loạn trên trán cô, khiến gương mặt vốn đã nhỏ nhắn của cô càng trở nên xinh đẹp hơn.

Chuyện đã đến bước này đã vượt qua ngoài dự tính của anh nhưng thật ra cũng do anh phóng túng, nếu không cho dù cô có cởi sạch thì anh cũng không chạm vào cô.

Tuy nói anh đã giải ngũ nhưng ý chí của quân nhân như sắt như thép, không phải chỉ dùng mỹ nhân kế là có thể đẩy ngã được anh.

Trừ Chu Chí Quốc và người nhà họ Chu ra, không có bất kỳ người trong thôn nào nhìn ra anh không phải Chu Chí An.

Vậy làm sao cô lại nhìn ra?

Cô còn biết điều gì nữa?

Chu Chí Quốc không tin lời cô nói, một phần nguyên nhân anh thuận theo ý cô là vì anh và Chu Chí An đã thay đổi thân phận, lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến ông bà của anh.

Sức khỏe của ông bà không thể chịu được bất kỳ sự kích động nào nữa…

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt của Chu Chí Quốc không tự chủ được mà rơi đến một vết đỏ rực trên giường, lỗ tai anh nóng bừng, ánh mắt như bị thiêu đốt, phải nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Cho dù nói thế nào thì hiện tại cô đã là người phụ nữ của anh.

Lúc Tần Lâm tỉnh lại, đập vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt của Chu Chí Quốc, cô bị dọa sợ phải co rụt người lại.

Ngay sau đó, cơn đau trên người khiến cô thay đổi sắc mặt.

Chu Chí Quốc lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi thì đứng lên đi ăn cơm tối!”

Tần Lâm thấy thái độ của anh lạnh lùng như vậy thì rất không vui.

Thế này chính là kéo quần lên rồi thì xem như không quen biết đúng không?

Vừa rồi là người nào ở trên giường điên loạn, phóng túng như chó thế kia?

Tần Lâm cố gắng ngồi dậy nhưng lại yếu ớt ngã xuống, mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận: “Không được… Em đau lắm, không ngồi dậy nổi...”

Hô hấp của Chu Chí Quốc như cứng lại, anh suýt nữa đã không thể tiếp tục duy trì được biểu cảm lạnh lùng của mình: “… Vậy em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!”

Chu Chí Quốc xoay người muốn đi nhưng bị Tần Lâm kéo tay lại, cô uất ức nói: “Nhưng em đói…”

Tiếng nói thoát ra khỏi miệng rất ngọt ngào khiến cổ họng Chu Chí Quốc khô khốc, anh cố ý không nhìn đến cô, chỉ trầm giọng nói: “Tôi bưng cơm vào cho em.”

Hiện tại Tần Lâm còn chưa sẵn sàng đối diện với người nhà của Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc đưa cơm đến cho cô cũng tốt.

Trên bàn cơm, ngoại trừ ông Chu và bà Chu vẫn còn nằm trong phòng vì sức khỏe không tốt thì những người khác đều đã đến đủ.

“Sao chị ta còn chưa ra?” Chu Hồng Tinh nhìn thấy chỉ có một mình Chu Chí Quốc đi ra thì mất hứng hỏi.

Cô ta đã chuẩn bị một bụng những lời nói để dạy dỗ Tần Lâm kia rồi.

Chu Chí Quốc trả lời mà không có biểu cảm gì: “Cô ấy mệt, anh mang cơm vào cho cô ấy.”

Sắc mặt của người nhà họ Chu lập tức đen thui, đến chiều rồi mà Tần Lâm còn chưa ra ngoài, thế mà còn đang ngủ, mệt cái gì mà mệt?

Chu Hồng Tinh đỏ mặt: “Đúng là không biết xấu hổ! Anh, anh thật sự tin tưởng lời người phụ nữ đó nói sao? Có phải anh ngốc rồi không?”

Ánh mắt Chu Chí Quốc tối đen như mực nhìn cô ta: “Cô ấy là chị dâu em.”

Sắc mặt Chu Hồng Tinh cực kỳ khó coi, cô ta dập đôi đũa xuống bàn: “Người phụ nữ không biết xấu hổ như chị ta không phải chị dâu em!”

“Trừ phi anh không phải anh trai em, nếu không cô ấy chính là chị dâu em.” Chu Chí Quốc bưng đồ ăn lên rồi rời đi.

Chu Hồng Tinh tức muốn chết: “Cha, cha xem anh ấy! Anh ấy váng đầu rồi.”

Sắc mặt cha Chu rất khó xem, ông ta dự định sau này phải nói chuyện rõ ràng với Chu Chí Quốc mới được, không thể để hạng phụ nữ như Tần Lâm ở lại nhà họ Chu.

Trong phòng, Tần Lâm đã mặc quần áo xong và tựa người vào đầu giường, cô nhớ lại một đống chuyện rắc rối mà nguyên chủ đã để lại.

Một là phải trả tiền đã mượn trong thôn.

Hai là xử lý người cùng bỏ trốn.

Ba là cắt đứt mối quan hệ mập mờ với những thanh niên trí thức kia.

“Đang nghĩ cái gì?” Chu Chí Quốc vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tần Lâm cau mày suy nghĩ.

Tần Lâm giật mình, vẻ mặt cô thay đổi, trên mặt cô biểu lộ sự phẫn nộ và tủi thân: “Bây giờ em đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi, có phải anh cũng nên xin lỗi em không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play