Rất nhanh sau đó Chu Chí Quốc phát hiện người phụ nữ dày mặt Tần Lâm này chẳng những ôm chặt lấy mình, thế mà còn dám chạm vào quần áo của anh. Chu Chí Quốc vội nắm chặt áo mình lại, nghiến răng nói: “Tần Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tần Lâm cũng cố gắng hết sức để kéo áo anh nhưng cô kéo không ra, xé cũng không được, quả thật rất đau tay nhưng vẫn không xé được.

Cô tức giận nói: “Chẳng phải anh nghi ngờ em mờ ám với người khác sao? Chẳng phải anh cho rằng em bỏ trốn với người khác sao? Em làm thế này chẳng phải đang tự chứng minh cho anh thấy sao? Để anh thấy rõ rốt cuộc em có trong sạch hay không, em có phải là hạng người giống như anh nói không?”

Chu Chí Quốc rất tức giận, bây giờ anh chỉ muốn đánh gãy chân Tần Lâm ngay lập tức, nhốt cô lại, tra tấn cô, trả thù cô.

Tần Lâm vừa căng thẳng vừa tức giận, cô mặc kệ Chu Chí Quốc vùng vẫy thế nào thì vẫn ôm chặt anh không buông tay.

Làm sao có thể buông tay? Vừa buông tay thì cô sẽ bị đánh gãy chân mất!

“Tần Lâm! Cô có còn là phụ nữ nữa không? Cô có biết ngại không?” Chu Chí Quốc tức giận nói.

Tần Lâm cắn răng: “Chu Chí Quốc! Anh có còn là đàn ông nữa không?”

Chu Chí Quốc bị cô chọc giận quá mức.

Người phụ nữ thối tha này còn dám hỏi anh có còn là đàn ông nữa không!

Chu Chí Quốc tức sắp chết rồi!

Trong lúc hai người đang giằng co thì có tiếng nói từ bên ngoài vang lên.

Mẹ kế của Chu Chí Quốc là Lý Cầm nghe nói Tần Lâm đã bị bắt trở lại rồi thì vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà, bà ta ở ngoài cửa tức giận nói: “Chí An, người đã bị bắt về rồi, con mau đưa cô ta đến thôn ủy đi! Nhà họ Chu chúng ta không thể chấp nhận hạng phụ nữ thế này!”

Em gái của Chu Chí Quốc là Chu Hồng Tinh cũng tức giận nói: “Anh, lúc em quay về nhà, người trong thôn đều đang bàn tán, cười cợt nhà chúng ta, hạng phụ nữ này phải bị nhốt lại.”

Lúc này, Tần Lâm một lòng không muốn bị chặt chân mới nhớ đến tính đặc thù của thời đại này, người nào có tác phong không đúng thì đều bị bắt nhốt hết.

Chu Chí Quốc cũng không nhịn được nữa mà kéo người ở sau lưng mình xuống, anh xoay người: “Tần Lâm, tôi cảnh cáo…”

Bây giờ Tần Lâm đã không còn đường lui, vừa bị đập gẫy chân, vừa bị người ta vây xem, cô không còn lựa chọn nào nữa rồi. Nếu đã không thành công thì đành hy sinh.

Chu Chí Quốc còn chưa nói xong đã bị Tần Lâm chặn lại.

“Cô…” Chu Chí Quốc há miệng, Tần Lâm lập tức thừa cơ công thành chiếm đất.

Mặt Chu Chí Quốc đỏ như máu, đôi môi mềm mại nhưng có một dòng điện khiến anh tê dại, lại tựa như có một ngọn lửa khiến cả người anh cháy bỏng, máu trong người anh cũng bắt đầu sôi trào, gào thét lên.

Chu Chí Quốc vẫn còn sót lại một tia lý trí, anh cố nén cơn xao động trong lòng mình, đẩy Tần Lâm khó chơi ra, cắn răng nói: “Cô… Giữ mặt mũi đi! Đừng…”

Trong lòng Tần Lâm như phát điên, cô đã không ngại rồi thì vì sao một người đàn ông như anh còn nhăn nhó, còn không bằng cầm thú!

Tần Lâm nắm bàn tay của Chu Chí Quốc đang đặt trên vai mình đặt lên nơi mềm mại nhất trên người cô.

Chu Chí Quốc như bị sét đánh, trong nháy mắt, cả người anh như bị người ta điểm huyệt, trong đầu như có một dây cung bị kéo căng. ‘Rắc’ một tiếng, cung gãy mất rồi.

Tần Lâm đã không làm thì thôi nhưng một khi đã hành động thì phải làm cho hoàn tất.

Cô ôm cổ Chu Chí Quốc, cả người quấn lấy người anh, hai chân leo lên eo anh.

Chu Chí Quốc hất cằm lên cao, tránh khỏi động tác của cô, đáy mắt anh đỏ rực, bàn tay kìm chặt lưng cô, càng lúc càng siết chặt hơn giống như muốn để cô nhập vào cơ thể mình.

“Tần Lâm, đây là lựa chọn của cô, sau này cô còn dám bỏ chạy, còn dám lừa gạt tôi thì chính tôi sẽ chặt chân, chặt tay cô, bỏ độc để cô bị câm, khiến cô vĩnh viễn không thể xoay người, muốn sống không được mà chết cũng không xong, nửa đời sau của cô phải nhận toàn tra tấn đau khổ!”

Nghe anh nói, trong lòng Tần Lâm run lên. Làm sao mà cô có cảm giác… Bản thân mình còn thảm hơn nguyên chủ thế này?

Cô cũng không muốn đùa bỡn tình cảm của anh nhưng đến bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác sao?

Tần Lâm rùng mình một cái, tối thiểu nguyên chủ cũng không trêu đùa với tình cảm của người ta.

Eo Tần Lâm bị siết chặt, giống như chỉ cần cô nói một chữ ‘không’ thì cái eo này sẽ bị đối phương bẻ gãy làm hai.

“Chu Chí Quốc, em không phải người hay do dự, chỉ cần anh đối xử thật lòng với em, tốt với em cả đời thì cả đời này em sẽ không rời khỏi anh.”

Trong lời nói của Tần Lâm đã để lại cho mình một đường lui, nếu anh đối xử không tốt với cô thì cô rời khỏi anh cũng đúng.

Đôi mắt Chu Chí Quốc rất sâu, anh có thể hiểu được ý nghĩa trong lời cô nói nhưng không nói lời cam đoan gì, anh đối xử với cô thế nào thì phải xem lời cô nói ra có bao nhiêu là chân thật.

Lúc bị Chu Chí Quốc đặt lên giường, Tần Lâm bị choáng váng đầu óc mà nghĩ: Cũng may mà gương mặt của Chu Chí Quốc thuộc sở thích của cô, là người có năng lực, có tiềm năng, chất lượng cao.

Lại nhìn đến phương diện nữ sắc, trong nguyên tác, anh vẫn luôn là chó độc thân.

Tần Lâm miễn cưỡng thuyết phục chính mình. Cô đã trọng sinh rồi, có thêm một mạng còn chưa nói, lại còn được tặng không một người đàn ông…

Tần Lâm ngậm nước mắt nghĩ: Mình không lỗ.

Ngoài cửa, Lý Cầm và Chu Hồng Tinh vẫn chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong. Trước đó còn có tiếng cãi nhau nhưng càng nghe về sau càng thấy không hợp lý lắm.

Mà đến hiện tại thì càng không cần phải nói.

Trong chớp mắt Chu Hồng Tinh đỏ mặt, dậm chân nói: “Sao anh có thể như thế này? Tần Lâm kia rõ ràng là một người phụ nữ không biết xấu hổ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play