Tần Lâm đang định đặt tiền lên bàn thì bị Lý Cầm túm lấy tay, ngay cả tiền và người đều bị bà ta kéo sang một bên.
“Làm sao lại có loại chị dâu như cô hả? Cô còn dám lừa 10 đồng của người khác! Cô có biết xấu hổ là gì không hả! Người nhà họ Chu chúng tôi đều bị cô làm cho xấu hổ muốn chết rồi!” Khí thế của Lý Cầm lập tức tăng cao, ánh sáng hung ác trong mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Lâm.
Ông nội La không thể nhịn được nữa, ông ấy nghĩ lại những gì vừa xảy ra, cô gái này cũng không nói bản thân mình là Chu Hồng Kỳ, đây chỉ là một sự hiểu lầm.
“Số tiền này là quà gặp mặt tôi tặng cho cô ấy, cô bé là chị dâu của Chu Hồng Kỳ, tôi là người lớn bên nhà trai, tặng quà gặp mặt cho tiểu bối cũng không sao cả.” Ông nội La nói như vậy là bởi vì không muốn cả hai bên phải xấu hổ.
Nhưng nghe vào trong tai của Lý Cầm lại trở thành ông ấy đang nói đỡ cho Tần Lâm, quà gặp mặt 10 đồng tặng cho chị dâu nhà gái?
“Tôi cảm thấy cô là thèm tiền đến điên rồi, tiền gì cũng muốn, loại tiền như vậy cô cũng dám cầm, cô còn muốn kết hôn lần thứ hai sao? Hay là muốn cướp người đàn ông của em chồng cô? Cái đồ lòng lang dạ sói này! Cô cũng không sợ hỏng tay của mình!” Lý Cầm trút hết sự không vui về cuộc hôn nhân của con gái mình lên người Tần Lâm.
Những lời nói của ông nội La trực tiếp bị phớt lờ.
Tần Lâm hất tay Lý Cầm ra, đầu tiên trả lại 10 đồng cho ông nội La, đồng thời xin lỗi ông ấy, trách bản thân đã không nói rõ.
Trái với vẻ ngoài không phân rõ đúng sai giống như bà điên của Lý Cầm, Tần Lâm điềm tĩnh và ổn trọng thực sự khiến ông ấy rất thích.
Ông ấy nói mà, sao ánh mắt của thằng nhóc kia lại tốt như vậy được?
Cho dù ánh mắt của tên nhóc kia tốt như vậy, nhưng cô bé này cũng không bị mù!
“Thông gia, chuyện này cũng là do tôi không hỏi rõ ràng, tiền tôi cũng lấy lại rồi, mọi chuyện dừng ở đây đi, đừng để ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình.” Ông nội La không muốn vì chuyện này mà khiến nhà bọn họ cãi nhau.
Lý Cầm ngửi mùi hôi thối trong phòng, sự khó chịu trong lòng càng lúc càng tăng thêm, nói: “Ai là thông gia với ông hả? Việc kết hôn còn chưa chắc chắn đâu, ông đừng có mà lôi kéo quan hệ!”
Ông nội La lớn đến tuổi này rồi lại bị một tiểu bối quát mắng, vẻ mặt có chút xấu hổ, cũng có chút không vui.
Chu Hồng Kỳ đều đã là người của tên nhóc La Trấn kia rồi, nếu cuộc hôn nhân này thất bại, chẳng phải là đang giở trò lưu manh sao?
“Được rồi, bà nói ít đi mấy câu đi.” Cuối cùng cha Chu đứng ra nói: “Vợ thằng hai, chuyện hôm nay là do con làm sai rồi, đợi lúc nữa Hồng Kỳ về thì nói xin lỗi với con bé đi, chuyện này coi như kết thúc.”
“Giữa tôi và ông nội La chỉ là hiểu lầm, hai người chúng tôi đã giải thích rõ ràng rồi, nếu các người vẫn không tin thì có thể đi báo án. Đến lúc đó tôi sẽ hỏi các đồng chí công an, nếu bởi vì hiểu lầm mà tôi nhận 10 đồng thì có coi như là vi phạm pháp luật không?”
Giọng điệu của Tần Lâm cực kỳ mạnh mẽ, có chuyện gì thì báo cảnh sát, đây là thói quen đã khắc sâu vào trong xương tủy của người hiện đại.
Ngọn lửa trong lòng Lý Cầm lại lần nữa bùng lên.
Cha Chu giữ lấy tay bà ta, bất kể là thân phận của bọn họ, hay là chuyện của Chu Hồng Kỳ cũng không thích hợp để gây ồn ào.
“Cho dù có phải là hiểu lầm hay không thì con cũng không nên nhận món quà gặp mặt giá trị lớn như vậy, một cô gái xuất thân trong gia đình tốt cũng không được không biết đúng mực, thiếu hiểu biết như vậy.” Những lời của cha Chu nói có thể diện hơn với lời của Lý Cầm, nhưng ý tứ không tốt trong đó cũng chẳng tốt hơn Lý Cầm là bao nhiêu.
“Trước đó La Trấn nói rằng cha của anh ta là việc trong bộ chính phủ của huyện, nói mẹ làm việc ở trong liên đoàn hội phụ nữ, còn nói anh trai của anh ta đang làm việc trong quân đội, nói rằng chỉ cần đưa tiền cho anh ta thì anh ta có thể giúp giải quyết vấn đề trong gia đình chúng ta. Tôi gom tiền, đã vay người dân trong thôn rất nhiều tiền, hôm qua tôi cùng anh ta lên huyện, còn bị người dân trong thôn hiểu lầm rằng đang muốn bỏ trốn với anh ta, kết quả khiến tôi suýt chút nữa bị chồng mình đánh gãy chân. Tôi cho rằng ông nội La cũng biết việc này, mới dùng tiền để xin lỗi thay cho La Trấn.” Tần Lâm sau đó nghe được ông nội La nói xin lỗi với mình, cô còn nghĩ rằng chính là như vậy.
Ông nội La nghe vậy thì đỏ bừng mặt, ông ấy thực sự không ngờ rằng thằng nhóc La Trấn kia không chỉ giở trò lưu manh ở bên ngoài, lại còn khoác lác để lừa tiền!
Nó còn muốn lừa con gái nhà người ta lên huyện!
Nó lừa người ta đến huyện để làm gì?
Ông ấy cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa!
“Cháu gái…….Thật sự xin lỗi cháu.” Ông nội La xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, ngay cả cái lưng luôn thẳng tắp của ông ấy cũng không nhịn được mà cong xuống.
“Đợi sau khi nó khôi phục rồi, ông sẽ mang nó đến đây quỳ lạy xin lỗi cháu!” Trong mắt của ông nội La hiện lên vẻ nghiêm nghị.
【 Ký chủ! Nhân vật phản diện đã về rồi, đã đến trước cửa. 】
Tần Lâm lập tức khống chế biểu cảm, không một chút che đậy, cũng không tỏ ra vô tội, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt nói lên nỗi bất bình trong lòng mình: “Ông nội La, nếu như là những chuyện khác, cháu có thể không quan tâm. Nhưng chuyện này liên quan đến danh tiếng của cháu, cho nên cháu muốn nhờ ông nội La giúp cháu làm chủ, dẫn theo La Trấn đến thôn để làm sáng tỏ giúp cháu. Cũng để cho chồng có cháu biết rằng cháu không phải là loại……. Loại người tùy tiện bỏ trốn với người khác như vậy.”
Bước chân của Chu Chí Quốc tạm dừng một chút, cũng không biết là bởi vì áy náy, hay là tự trách, hoặc là cả hai đều có, lúc này anh có chút sợ hãi khi phải tiến lên đối mặt với sự uất ức của Tần Lâm.
Trong thâm tâm của anh biết rằng ngày hôm qua trước khi bắt cô trở về, anh cũng đã sắp xếp hậu quả cho việc 'bỏ trốn’ của cô rồi.
Mang tiếng bỏ trốn ở đằng trước, cho dù anh có đánh gãy chân của cô thì trong thôn cũng không ai nói gì, bao gồm cả nhà mẹ ruột của cô, ai cũng không sẽ đứng ra nói hộ cô một lời.
Nếu như không phải lúc đó, cô dũng cảm ôm lấy anh, bày tỏ tình cảm thì bây giờ cô sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Giữa họ sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào?
Nếu anh đánh gãy chân cô ấy, có phải cô ấy sẽ hận anh không?
Có phải cô ấy sẽ không bao giờ tươi cười với anh nữa?
Không bao bao giờ còn nói thích anh nữa?
Không bao giờ sẽ nói những lời quan tâm, đau lòng thay cho anh nữa?
Cũng giống như trước kia, giữa bọn họ thậm chí còn không thể làm được coi nhau như khách, ngoài sự lạnh nhạt ra thì còn lại là phiền chán.
Mới sống được 2 ngày vui vẻ, anh đã không muốn quay lại cuộc sống như ngày xưa.
Tay chân Chu Chí Quốc có chút run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Anh lùi lại, quay người dựa vào tường, lấy ra một bao thuốc lá, từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, điếu thuốc run rẩy giữa những ngón tay.
Sau khi châm điếu thuốc, anh khẽ rít vài hơi mới ổn định lại được tâm trạng của mình.
Anh tự nhủ với bản thân rằng những chuyện anh đang nghĩ đều không xảy ra.
Anh chưa đánh gãy chân của Tần Lâm.
Tần Lâm cũng nói với anh rằng cô thích anh, còn trao thân cho anh.
Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng.
Trong một căn phòng tối tăm và bẩn thỉu, bên trong có một người phụ nữ gầy gò đang nằm.
Cô ta không thể đứng lên đi lại, cũng không bao giờ nói chuyện nữa.
Chân của cô ta bị đánh gãy, giọng của cô ta kêu gào đến mất tiếng..
Ánh trăng chiếu lên trên mặt cô ta, đó là một đôi mắt tràn đầy sự chết chóc, đó là…….. khuôn mặt của Tần Lâm.