Người phụ nữ Tần Lâm này thật là độc ác.
Nói thế nào thì Chu Hồng Kỳ cũng là em chồng cô.
Tần Lâm lạnh lùng cười lên một tiếng, giễu cợt nói: “Nếu tôi không nói rõ chuyện này, nếu cô ta không thừa nhận, vậy chẳng phải thật sự trở thành tôi hãm hại cô ta sao? Vả lại, chính bọn họ cũng biết mông mình không sạch sẽ lại còn dám đến tìm chồng tôi gây phiền phức cho anh ấy, ai cho mấy người dũng khí đó? Lương Tĩnh Như* sao?”
*Lương Tĩnh Như: Ca sĩ người Malaysia, có bài hát tựa đề ‘dũng khí’.
Có một người hỏi: “Lương Tĩnh Như là ai vậy?”
“Người thân trong nhà họ Chu sao?”
“Hay là họ hàng của nhà họ Tần?”
Lý Cầm trừng mắt nhìn Tần Lâm muốn rách cả mí mắt, bà ta ước gì một bàn tay của mình có thể bóp chết con nhỏ hèn hạ này.
Tần Lâm châm biếm nói: “Tôi nói cho mấy người biết, tuy mẹ ruột của chồng tôi đã mất, cha ruột cũng thành cha ghẻ, không ai che chở cho anh ấy nhưng anh ấy còn có vợ, sau này tôi sẽ che chở anh ấy, người nào cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt anh ấy!”
Chu Chí Quốc đứng sau lưng Tần Lâm, bề ngoài anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng anh đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Sự hờ hững thường thấy trong đôi mắt anh cũng biến thành một ao nước xuân, hình dáng nhỏ bé trước mắt anh giống như biến thành một đốm lửa cháy hừng hực thiêu đốt cơ thể và tinh thần anh, để anh cảm nhận được ánh sáng ấm áp.
Ngoại trừ ông và bà ra, chưa từng có người nào che chở cho anh giống như Tần Lâm thế này.
Lý Cầm lạnh lùng cười nói: “Tần Lâm, tôi đối xử với Chí An thế nào thì người trong thôn đều có thể nhìn thấy, không phải chỉ vài câu của cô là có thể đổi trắng thay đen.”
Lúc Chu Chí An ở đây, đúng là Lý Cầm đối xử với anh ta không có gì để chê, bà ta còn tốt với Chu Chí An hơn cả con gái ruột của mình.
Dù sao Lý Cầm đã có dự tính, sau này Chu Chí An sẽ dưỡng lão cho bà ta.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo, hoàn toàn lộ vẻ vô tình: “Dì biết rõ người dì đang nói đến là ai mà, chồng tôi…”
Lý Cầm lập tức quát to lên cắt ngang lời Tần Lâm: “Tần Lâm, cô biết cô đang nói gì không?”
Ánh mắt Tần Lâm đen như mực nhìn chằm chằm vào bà ta: “Tất nhiên tôi biết mình đang nói gì. Dì Lý, vậy dì có biết mình đang nói gì không?”
Mọi người nhìn Tần Lâm, lại nhìn Lý Cầm: Rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết không?
Lý Cầm không dám đánh cược, con nhỏ hèn hạ Tần Lâm này hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, càng không quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Ngộ nhỡ Tần Lâm thật sự nói ra sự thật việc Chu Chí Quốc và Chu Chí An tráo đổi thân phận cho nhau thì nhà họ Chu cũng xong đời.
Trong cổ Lý Cầm dâng lên một mùi tanh có vị mặn, trong đầu bà ta ong ong: “Cô nói không sai! Đúng là tôi phải xin lỗi cậu ta.”
Tần Lâm hài lòng, cô quay sang nói với mọi người xung quanh: “Mọi người đã nghe thấy rồi chứ? Dì ấy đã thừa nhận chính mình có lỗi với chồng cháu, sau này nếu người mẹ kế này còn nói xấu chồng cháu thì mọi người đừng tin!”
Mọi người xung quanh do dự nhìn Lý Cầm. Đúng là không ngờ, thế mà bọn họ đã từng xem Lý Cầm là người mẹ kế điển hình.
Đúng là biết người biết mặt mà không biết trong lòng người ta.
Lý Cầm căm hận đến mức suýt nữa đã nôn ra một ngụm máu.
Tần Lâm hài lòng nhắc nhở: “Mọi người mau quay về làm việc đi! Nếu để đại đội trưởng phát hiện thì lại trừ công điểm của chúng ta mất!”
Mọi người vây quanh xem náo nhiệt lập tức giải tán.
Lý Cầm lập tức kéo Chu Hồng Kỳ đã tái nhợt đi.
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ đã phá hủy thanh danh của vai phụ, nhận được năm trăm điểm tích lũy.]
[Ting! Kiểm tra thấy phá hủy thanh danh của pháo hôi, nhận được ba trăm điểm tích lũy.]
Tần Lâm lấy bình nước màu xanh quân đội ra, giọng nói giòn tan: “Tiểu Chu Chu, anh đừng nóng giận, sở dĩ có hạng mẹ kế và em gái như thế cũng không phải lỗi của anh, đều do cha anh sai cả, anh mau uống chút nước hạ hỏa đi!”
Khỉ Gầy không nhịn được ‘phụt’ cười một tiếng.
Tiểu Chu Chu?
Thế mà Tần Lâm lại gọi anh Chu là Tiểu Chu Chu?
Ông đây buồn cười sắp chết rồi.
Tai Chu Chí Quốc phiếm hồng, anh phun một chữ về phía Khỉ Gầy: “Cút!”
Khỉ Gầy hoảng sợ lập tức rời đi nhưng đất anh ấy được phân nằm ngay bên cạnh nên cũng không thể đi xa.
Thỉnh thoảng Chu Chí Quốc lại nghe thấy tiếng Khỉ Gầy nhịn cười không được mà phát ra tiếng như đánh rắm.
Tần Lâm nhìn thấy tai Chu Chí Quốc đã phiếm hồng, cô còn cố ý để giọng nói mình mềm mại, õng ẹo gọi: “Tiểu Chu Chu…”
“Đừng gọi anh như vậy!” Chu Chí Quốc ngượng ngùng cắt ngang lời cô.
“Không muốn, em muốn gọi anh như vậy.” Tần Lâm kiên trì từ chối anh.
“Anh đã hai mươi sáu.” Chu Chí Quốc nhắc nhở cô, gọi như vậy không thích hợp lắm, để người ta nghe thấy lại chế giễu.
“Hai mươi sáu thì thế nào? Nếu vừa rồi em không đến, chẳng phải anh sẽ bị người ta bắt nạt sao? Tần Lâm không vui nói.
Dứt lời, Tần Lâm còn cố ý cất cao giọng nói: “Tiểu Chu Chu, anh có mệt không?”
Rất nhanh sau đó họ đã nghe thấy tiếng Khỉ Gầy cười ha ha vang đến.
Tần Lâm không những không cảm thấy mất mặt mà trái lại còn đắc ý: “Sau này nếu anh còn đứng yên cho người ta bắt nạt mà không phản kháng thì em sẽ gọi anh là Tiểu Chu Chu ngay trước mặt mọi người, để xem anh có mất mặt không?”
Trong lòng Chu Chí Quốc như có một dòng nước ấm mới chảy qua, anh không đành lòng trách cô khiến anh mất mặt, cũng không nói cho cô biết thân phận này của anh không thích hợp ra mặt trước mọi người.
Tần Lâm kề sát tai anh nói: “Tiểu Chu Chu, em có cách giúp anh tẩy trắng thân phận này nhưng anh phải nhanh chóng nghĩ cách phân nhà.”
Đồng tử Chu Chí Quốc hơi co lại,
Sau khi nói xong, Tần Lâm còn thuận thế, cố ý cọ xát tai anh.
Trong nháy mắt, cơ thể Chu Chí Quốc cứng đờ, nếu không phải anh phản ứng nhanh, kịp thời khống chế hai tay thì Tần Lâm đã bị anh đẩy ra rồi.
Chu Chí Quốc cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng anh vẫn hắng giọng nhắc nhở cô một câu: “Đang ở trước mặt mọi người, làm như vậy sẽ bị phê bình.”
“Buổi tối… Tối về, tùy em hôn.” Chu Chí Quốc sợ cô không vui nên nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Tần Lâm kéo lấy tay anh, gương mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng cao, trong mắt như có sóng nước, đầy tình ý, khiến người ta vừa nhìn thấy đã bị đắm chìm vào đó.
Chu Chí Quốc thất bại vuốt mặt mình: “Để anh đưa em về.”
Gương mặt Tần Lâm đã đỏ ửng, đôi mắt long lanh, giọng nói dịu dàng yêu cầu: “Anh cõng em về, như vậy họ mới không cảm thấy tình cảm vợ chồng chúng ta không tốt.”
Vẻ mặt Chu Chí Quốc vẫn bình tĩnh: “Anh đi đứng không tiện.”
“Tiểu Chu Chu, anh không thành thật rồi. Hôm qua, ai đã vác em từ nhà ga về nhà?” Bây giờ nhớ lại, Tần Lâm vẫn còn thấy sợ hãi, ở phương diện thể lực và sức chịu đựng của trùm phản diện, cô không xứng đáng nghi ngờ.
Vẻ lo lắng trong mắt Chu Chí Quốc đã tan biến, lúc này cũng hiện ý cười, anh ngồi xổm xuống: “Lên đi!”
Tần Lâm chỉ vào tấm lưng dày khỏe mạnh của anh.
Chu Chí Quốc quay đầu nhìn cô.
“Vậy thì vất vả cho anh Chu rồi.” Tần Lâm cười híp mắt nói.
Chu Chí Quốc ‘ừ’ một tiếng mà không thể nghe thấy.
Tần Lâm không khách sáo dựa vào lưng anh.
Sau lưng cảm nhận sự cảm mềm mại tựa vào, trong nháy mắt cả người Chu Chí Quốc căng cứng. Anh hắng giọng nói với Khỉ Gầy ở bên kia: “Chị dâu cậu bị đau chân, tôi đưa cô ấy về nhà.”
Khỉ Gầy không cười nổi, anh ấy chỉ cảm thấy hơi ê răng.
Khỉ Gầy vẫn luôn liếc trộm về phía họ nhưng anh ấy chưa từng phát hiện Tần Lâm đã bị đau chân từ bao giờ.
Vừa đưa nước.
Còn bảo vệ chồng.
Còn gọi Tiểu Chu Chu.
Còn tình chàng ý thiếp.
Còn cõng về nhà…
Cưới vợ rồi đúng là không tầm thường.