Hai ông bà nằm trên một chiếc giường xếp đơn, Tần Lâm đắp cho bọn họ một lớp chăn mỏng.
Sau đó Tần Lâm chuyển một cái ghế đẩu đến cho bọn họ, cô đặt hai ly nước và hai cái bánh màn thầu trên ghế.
Tần Lâm không dám lấy nhiều thứ hơn, hai cái màn thầu vẫn là Tiểu Quang nhắc nhở cô chỗ sảnh đồ ăn chín có bán sỉ bánh mà thầu, cho nên cô mới lấy hai cái màn thầu ra cho ông bà nội Chu ăn.
“Ông bà nội, cháu nói thật với hai người nhé, anh cả lén nói với cháu, mỗi tháng cho cháu mười lăm đồng, để cháu ở nhà chăm sóc mọi người thật tốt, nếu như chăm sóc tốt, anh ấy còn có thể cho cháu thêm năm đồng.” Lúc Tần Lâm đang tìm đồ, cô còn tìm một cái cớ cho hành động của mình.
Bây giờ tiền lương của một công nhân bình thường chỉ là ba mươi đồng, cho cô mười lăm đồng một tháng, đương nhiên cô phải chăm sóc ông bà nội Chu thật tốt.
Tần Lâm cũng không sợ Chu Chí An vạch trần cô, còn Chu Chí Quốc không dám gặp ông bà nội, anh sợ ông bà nội chịu kích thích mà gặp chuyện không may.
Chu Chí An không dám gặp, bởi vì anh ta chột dạ, sợ bị dạy dỗ
Ông bà nội Chu nhìn lẫn nhau, thì ra là vậy, khó trách hành động hôm nay của Tần Lâm kỳ lạ như vậy.
“Cháu lén nhờ người ta mang bánh màn thầu này về đó, hai người lặng lẽ ăn, đừng để hai người Hồng Kỳ thấy được, chuyện anh cả nhờ cháu chăm sóc hai người thì những người còn lại trong nhà họ Chu cũng không biết.” Trước khi Tần Lâm rời đi, cô dặn dò một tiếng, cô cũng không muốn đồ của mình lại được lợi cho những người khác trong nhà họ Chu.
“Ông bà biết rồi, ông bà sẽ không nói cho người khác biết.” Ông nội Chu nghĩ đến cháu trai lớn còn nhớ thương bọn họ, trái tim lạnh thấu của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu ấm lại.
Tần Lâm yên tâm rời đi.
Trở lại sân sau, Tần Lâm lấy khẩu trang ra đeo rồi bước vào phòng, sau khi vào trong mới phát hiện vẫn có thể ngửi thấy mùi, cho nên cô đeo thêm một lớp khẩu trang nữa.
Tần Lâm trực tiếp ném thùng phân trong phòng đến trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Trạm xử lý rác của chợ nông dân tự động dọn sạch tất cả rác thải bên trong mỗi ngày.
Sau đó, Tần Lâm lấy một túi rác màu đen cỡ lớn ra, thu gom hết rác trong phòng bỏ vào trong, trực tiếp ném vào trong trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Thu dọn rác xong, căn phòng rộng mười lăm mét vuông đã trống một nửa.
Tần Lâm lại hì hục chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Ngay cả giường cũng được tháo dỡ chuyển ra ngoài.
Trong phòng trống không, dọn dẹp cũng tiện hơn.
Tần Lâm cột chổi lông gà vào thanh phơi quần áo, quét sạch mạng nhện và bụi bặm ở các góc trên nóc nhà một lần.
Mười mấy phút sau.
Tần Lâm lấy xẻng ra, xúc một tầng đất đầy rêu xanh và nấm mốc trong phòng, đương nhiên số đất kia cũng được ném đến trạm xử lý rác.
Một giờ sau, Tần Lâm lấy dung dịch khử trùng axit hypochlorite ra.
Loại thuốc khử trùng này không màu không mùi, thành phần an toàn cho trẻ con, không cần pha loãng, có thể phun trực tiếp để khử trùng không khí, cũng có thể tiếp xúc trực tiếp với da.
Sau khi quét dọn phòng xong, Tần Lâm dùng khăn ướt lau đi lau lại những thứ bên ngoài phòng cho sạch sẽ.
Đợi đến lúc cô chuyển đồ đạc được lau chùi sạch sẽ vào phòng thì trong phòng vẫn có mùi hôi thoang thoảng.
“Không thể dùng thuốc làm mát không khí, cũng không thể dùng hương liệu, nếu không thì quá rõ ràng.” Tần Lâm ngầm nghĩ, nàng vào siêu thị bách hóa nhỏ tìm một lượt.
“Hình như thứ này cũng được nhỉ?” Sự ngạc nhiên vui mừng hiện lên trong đáy mắt Tần Lâm.
Cô thử châm ngải cứu, xông trong phòng một lát.
Ngải cứu là một thứ phổ biến ở nông thôn, chắc có thể lừa gạt được hai ông bà.
Chờ xong việc, Tần Lâm mới cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ.
Nếu như không có Đại Lực Hoàn mà để làm những chuyện này trong trạng thái bình thường, cho dù Tần Lâm làm việc nhanh gọn thì cũng phải tốn thời gian hơn nửa ngày.
Tần Lâm chỉ đơn giản lau khuôn mặt đầy bụi của mình rồi mới đến sân trước.
“Ông nội, bà nội, cháu bế hai người về nhé.”
Ông bà nội Chu có chút không nỡ trở về, bọn họ không biết lần sau còn có cơ hội ra ngoài phơi nắng hay không.
“Đợi sau này sức khỏe ông bà khá hơn một chút, cháu sẽ dẫn ông bà ra ngoài phơi nắng.” Tần Lâm thấy vậy liền nói.
Ông bà nội Chu cũng không tin lời của cô, chỉ xem như cô đang nói vài câu khách sáo dễ nghe mà thôi.
Khi bà nội Chu được ôm vào trong phòng, đôi mắt khép hờ lập tức mở ra!
Căn phòng vốn âm u ẩm ướt thoáng chốc đã trở nên sáng sủa.
Rác rưởi và đồ linh tung đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Thậm chí còn xúc đi một lớp đất trên mặt đất!
Ngoại trừ ngửi thấy mùi ngải cứu thì bà ấy còn ngửi thấy mùi bùn đất.
Còn có giường ngủ và bàn gọn gàng sạch sẽ...
Bà Chu dụi dụi mắt, có chút không thể tin được, đây thật sự là căn phòng vợ chồng bà ấy ở sao?
Hình như ngay cả không khí trong phòng cũng đặc biệt trong lành sạch sẽ.
Đã bao lâu rồi bà ấy chưa có cảm giác này?
“...Cháu gái, đây...Đây là cháu dọn dẹp à?” Hốc mắt bà nội Chu ươn ướt, nắm chặt tay Tần Lâm.
“Cháu đã đồng ý với anh cả chăm sóc ông bà, nhất định phải nói được làm được.” Tần Lâm nhẹ nhàng đặt bà ấy lên giường.
Tần Lâm cũng đã thay chăn nệm trên giường rồi, trong siêu thị bách hóa nhỏ của cô cũng có chăn bông, nhưng cô không thể lấy ra, chỉ có thể đổi chăn trong phòng cô cho bọn họ trước.
Từ sau khi bà nội Chu bị bệnh, tâm trạng cũng không thoải mái.
Con trai con dâu bất hiếu thờ ơ, làm tổn thương trái tim bọn họ.
Nếu không phải trong lòng bọn họ còn nhớ thương cháu trai lớn thì người có tình trạng như bọn họ sống còn có ý nghĩa gì?
Trên thực tế, bây giờ bọn họ đang chờ chết...
Chờ ông nội Chu được đưa về, sắc mặt cũng không khá hơn bà nội Chu bao nhiêu.
Con trai, cháu trai, cháu gái ruột thịt đều chưa từng chu đáo như vậy.
Trong lòng bọn họ rõ ràng, cho dù có nguyên nhân mười lăm đồng kia thì Tần Lâm cũng không cần phải tỉ mỉ như vậy.
“Ông bà nội, hai người ngủ trước đi.” Tần Lâm dặn dò.
Lúc Tần Lâm rời đi, ánh mắt ông bà nội Chu trông mong nhìn theo khiến Tần Lâm không kịp đề phòng mà cảm thấy trái tim mềm nhũn.
“Lát nữa cháu sẽ đến.”
Ánh mắt hai ông bà trở nên nhẹ nhõm.