Khỉ Gầy vội vàng đồng ý, em gái nhà mình bảy, tám tuổi, cho dù cắt cỏ heo một ngày cũng không đổi được mấy công điểm, còn không bằng thay anh Chu làm việc.
Người làm việc cho anh Chu, anh Chu đều sẽ không bạc đãi.
Tần Lâm không biết Chu Chí Quốc tìm người trông chừng cô, bây giờ cô nhân lúc người nhà họ Chu không phải ốm đau nằm trên giường, chính là đang làm ruộng, cô cẩn thận quan sát môi trường sống sau này của mình.
Nhà nhà họ Chu là nhà ngói màu xám, trông có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn tốt hơn nhà của phần lớn người trong thôn.
Người nhà họ Chu có thể tiếp tục ở trong nhà cũ nhà họ Chu, cũng nhờ phía trên có người đánh tiếng.
Nhưng lời đánh tiếng này, cũng chỉ giới hạn ở phương diện nhà cửa.
Căn nhà này không sạch sẽ cho lắm, cái bàn dài hẹp phủ đầy bụi, các loại dụng cụ lộn xộn và bình nước ấm đặt chung một chỗ trên bàn.
Bàn ăn cơm cũng chỉ có mặt trên được lau chùi sạch sẽ, bên trong khe hở ô vuông đều là bụi bặm chưa lau sạch hoặc chưa từng được lau chùi.
Trên ghế chỉ có vị trí mông ngồi là sạch sẽ sáng bóng, còn chỗ mông ngồi không đến đều phủ một lớp bụi bẩn rất dày.
Tần Lâm cũng không ghét bỏ, khi còn nhỏ cô ở trong cô nhi viện, cũng có hoàn cảnh như thế này.
Đợi đến khi cô lớn lên đi học, mới học được cách yêu sự sạch sẽ.
Không có cách nào, những người xung quanh đều như thế, cô cũng rất khó thoát khỏi vòng luẩn quẩn kia.
Nhưng nhà họ Chu như thế này, chắc chắn không phải bởi vì tập mãi thành thói quen, mà là bởi vì bọn họ lôi thôi.
Tần Lâm không hài lòng với môi trường sống sau này.
Nhưng trước mắt cô phải đi xem tình hình của ông bà nội Chu.
Ông bà nội Chu sống trong một căn phòng riêng biệt ở sân sau.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã gả đến đây hơn một năm.
Nguyên chủ cũng chỉ từng gặp ông bà nội Chu ba, bốn lần.
Đã hơn ba tháng kể từ lần cuối cùng nguyên chủ gặp hai ông bà.
Tần Lâm bước đến gõ cửa, nghe thấy âm thanh trong phòng, cô mới đẩy cửa ra.
Vừa đẩy, mùi hôi thối trong phòng suýt chút nữa đẩy cô lùi ra ngoài.
Tần Lâm cố nhịn không lùi ra ngoài, cô nín thở, bước vào phòng.
Cửa sổ đang đóng, trong phòng không có ánh sáng.
Tần Lâm càng đi vào trong thì mùi hôi càng nồng nặc.
“Ông nội! Bà nội! Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Lâm mở cửa sổ, tìm chuyện để nói.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, người nhà họ Chu sẽ đem thức ăn đến sân sau cho ông bà nội Chu trước khi bọn họ ăn cơm.
Cửa sổ mở ra, mặt trời chiếu vào trong phòng.
Nhưng Tần Lâm đang ở trong phòng, cô đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn không cảm nhận được hơi ấm.
Trong phòng quá mức ẩm ướt, quá mức âm u, chỉ có một chút hơi ấm đó hoàn toàn không đủ.
Tần Lâm xoay người, nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng.
Cô cũng nhìn thấy hai người lớn tuổi gầy trơ xương nằm trên giường.
Trong phòng có một cái giường, một cái bàn đặt ở bên phải giường, một cái rương gỗ đặt bên trái giường
Trên bàn có đèn dầu và mấy quyển sách, còn có kính lão, lược gỗ và những thứ linh tinh khác.
Bát đũa đã ăn xong vào buổi sáng được đặt trên rương gỗ.
Thùng phân màu xám đậm đặt ở góc khuất nhất trong phòng.
Chỉ riêng mùi hương trong phòng này, cũng không biết hai ông bà đã bao lâu chưa tắm rửa.
Trong nháy mắt này, mũi Tần Lâm cay cay, đủ loại cảm xúc khiếp sợ, phẫn nộ, không hài lòng nối gót đến.
Sao bọn họ dám!
Sao bọn họ có thể đối xử với ông bà nội Chu như vậy!
Trong sách giới thiệu hai ông bà này là nhóm du học sinh ra nước ngoài du học sớm nhất trong nước.
Bọn họ là những trí thức cấp cao, từng là giáo sư đại học được kính trọng, từng là nhà khoa học nổi tiếng trong nước.
Trong sách cũng không giới thiệu cụ thể ông bà nội Chu đã trải qua cuộc sống thế nào trước khi chết.
Mặc dù Tần Lâm có thể đoán ra, nhưng dù sao cũng không chấn động giống như tận mắt nhìn thấy.
“Ông nội, bà nội, hai người muốn uống nước không? Cháu đi rót nước cho hai người nhé?”
Ông bà nội Chu rất hiếm khi nhìn thấy nguyên chủ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết chuyện của nguyên chủ.
Lúc Chu Hồng Kỳ và Chu Hồng Tinh đến đây, bọn họ không ít lần nói xấu nguyên chủ với hai ông bà.
“Không uống.” Bà nội Chu từ chối với giọng yếu ớt.
Uống nhiều nước, lại phải dậy đi vệ sinh.
Mặc dù bọn họ ở trong phòng ngột ngạt đã quen, không còn ngửi thấy mùi lạ trong phòng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết mùi trong phòng nặng như thế nào.
Lúc hai đứa cháu gái đến, đều hận không thể bịt miệng bịt mũi.
Còn bảo bọn họ bớt đi vệ sinh một chút, nếu không thì hai cháu gái ba ngày hai bữa phải đến đổ thùng phân.
Trên thực tế thùng phân trong phòng, đã một tuần không được thay rồi.
“Cô đến làm gì?” Bà Chu nói xong thì hơi thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục nhìn Tần Lâm, một tia không vui hiện lên trong mắt.
Hôm qua Chu Hồng Tinh đến nói cho bọn họ biết, Tần Lâm chạy theo người ta, lại bị bắt trở về.
Tần Lâm không thể nhắc đến Chu Chí Quốc, nhưng cô cũng không muốn gọi Chu Chí Quốc là Chu Chí An.
“Chồng cháu bảo cháu đến chăm sóc hai người.”
“Không cần cô chăm sóc bọn ta, cô đi… Làm chuyện của mình đi.” Bà nội Chu không biết cô làm trò gì, cũng không muốn thành toàn cho cô.
“Cháu không bận.” Một người bình thường như Tần Lâm ở trong phòng này còn không thở nổi, huống chi ông bà nội Chu đang bị bệnh.
Tần Lâm nói xong thì ra ngoài hít thở một hơi.
Mặc dù trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng số rác và đồ linh tinh tích tụ trên mặt đất cũng không ít.
Nếu Tần Lâm thật sự muốn đọn dẹp phòng, cô không thể dọn dẹp xong trong một thời gian ngắn.
Cô phải đưa hai ông bà ra khỏi phòng trước, tiện thể để bọn họ phơi nắng.
Tần Lâm tìm một lúc lâu trong nhà họ Chu thì cô cũng không tìm được thứ gì có thể tạm thời đưa ông bà nội Chu ra sân trước phơi nắng.
Cuối cùng, cô chỉ có tìm thấy một cái giường gấp ở trong phòng chứa đồ, cô lau một lượt rồi trải một lớp chăn rách lên trên.
Lúc Tần Lâm vào phòng, ông bà nội Chu đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ông bà nội, cháu bế hai người ra sân trước phơi nắng.” Tần Lâm nhẹ giọng nói.
Bà Chu mở mắt ra, bà ấy vốn định từ chối, nhưng hai người già cả bọn họ đã gần hai năm không ra khỏi cửa phòng này.
Thấy ông bà nội Chu cam chịu, Tần Lâm bế bà nội Chu trước, lúc bế trên tay thì có thể cảm nhận được bà ấy nhẹ như bế một đứa trẻ, bà ấy chỉ nặng khoảng chừng sáu, bảy mươi cân.
(*) 1 cân của trung quốc = 1/2kg.
Sau khi đưa bà nội Chu đến sân trước, Tần Lâm lại bế ông nội Chu đến đó, ông nội Chu cũng không nặng hơn bà nội Chu bao nhiêu.
Ông Chu lo lắng Tần Lâm không bế nổi nên thân thể có chút cứng ngắc, không dám cử động.
Nhưng ông ấy thật sự muốn ra ngoài xem thử, phơi nắng một lát, mới quyết định không từ chối.