Khuôn mặt Tần Lâm kiều diễm như một đóa hoa, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh như nước mùa thu: “Ưm.”

Chu Chí Quốc không dám nhìn cô nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh, nắm tay dắt cô ra ngoài.

Người trong nhà nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc cùng nhau ra khỏi phòng.

“Cô còn dám ra ngoài à? Nếu tôi là cô thì đã xấu hổ muốn chết rồi, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác chứ?” Chu Hồng Tinh mỉa mai nói.

Sắc mặt Chu Chí Quốc tối sầm, quát: “Cô ấy là chị dâu của em, nếu không biết nói chuyện thì đừng có nói.”

Sắc mặt Chu Hồng Tinh trở nên khó coi, nói: “Em mới không có loại chị dâu lả lơi ong bướm, hai chân dạng ra ngoài như vậy!”

Tần Lâm tiến lên tát cho cô ta một cái, nói: “Không muốn nhận người chị dâu như này à, tôi cũng không muốn có một cô em chồng như vậy, nếu không sống được với nhau thì tách hộ khẩu!”

Chu Hồng Tinh bị đánh đến choáng váng đầu óc, không dám tin nhìn về phía Tần Lâm, “Cô dám đánh tôi?”

“Cô còn dám mắng tôi, tại sao tôi không dám đánh cô?” Tần Lâm thu lại hơn phân nửa sức lực, nếu không cô sẽ đánh rụng răng của Chu Hồng Tinh mất.

Chu Hồng Tinh tỏ vẻ dữ tợn nhào đến, “Tôi đánh chết tiện nhân là chị! Chị dám đánh tôi! Giày rách không biết xấu hổ! Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?

Tần Lâm nhanh chóng tát cô ta thêm một cái: “Cô không đánh lại tôi!”

Chu Hồng Tinh bị đánh đến mức xoay một vòng, đầu óc choáng váng, lảo đảo đứng không vững, được Chu Hồng Kỳ đỡ kịp lúc.

Chu Hồng Kỳ nhìn khuôn mặt sưng đỏ của em gái, hít một hơi khí lạnh, cô ta không ngờ Tần Lâm lại đánh người tàn nhẫn như vậy.

“Chu Chí An! Anh cứ đứng đó nhìn cô ta ra tay đánh em gái anh à! Cha anh còn sống đó, bây giờ anh đã bảo người phụ nữ này giày xéo con gái tôi? Sau này tôi ở trong nhà này còn có đường sống không?”

“Chu Chí An? Anh ấy thật sự là Chu Chí An sao?” Câu châm biếm này của Tần Lâm cực nhạt, nhẹ nhàng giống như không có trọng lượng, nhưng lại đâm vào trong lòng tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Chu Chí Quốc, khiến bọn họ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đồng thời run rẩy.

“Anh! Anh nói chuyện này cho cô ta biết?” Sắc mặt Chu Hồng Kỳ hoàn toàn thay đổi, thét chói tai.

Vẻ mặt Lý Cầm bối rối, “Anh...Sao anh có thể nói chuyện này với cô ta? Có phải anh muốn hại chết mọi người hay không?”

Thần sắc của Chu Chí Quốc nhàn nhạt, “Không phải tôi nói.”

Lý Cầm phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt giống như ác quỷ, “Con không nói chuyện này thì một người ngoài như cô ta có thể biết được sao?”

Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên, nụ cười mang theo ác ý đến tận đáy mắt, “Tên Chu Chí An kia vai không thể khiêng, tay không thể xách, một ngày nhiều nhất kiếm được năm công điểm, thuần túy chính là một tên phế vật vô dụng.

Còn Chu Chí Quốc ngày nào cũng kiếm được mười công điểm đúng không?

Chu Chí An đã đến gần làm quen với những nữ thanh niên trí thức có khuôn mặt hơi xinh đẹp trong ký túc xá thanh niên trí thức, còn Chu Chí Quốc lại hận không thể cách xa bọn họ mười vạn tám ngàn dặm.

Khi Chu Chí An ở đây, tôi chưa từng thấy anh ta đi đốn củi, lặn xuống nước hay đi lượm phân.

Lúc Chu Chí Quốc ở đây, cho dù anh ấy có què thì cũng phải làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc này.

Khi Chu Chí An ở đây, chị em các người đều ra ruộng đưa nước, đưa cơm cho anh ta.

Đổi thành Chu Chí Quốc thì các người đã từng đưa nước, đưa cơm cho anh ấy một lần nào chưa?

Còn cần tôi nói tiếp không? Tôi có thể nói từ bây giờ cho đến khi trời tối.”

Chu Chí Quốc nhìn Tần Lâm, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngọn lửa bắn ra trong mắt anh lại tiết lộ cảm xúc phun trào dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Thì ra Tần Lân hiểu rất rõ, một cảm xúc khó hiểu lan tràn trong lồng ngực anh, vừa chua vừa chát.

“Nếu không phải nể mặt chồng tôi là Chu Chí Quốc, thì tôi đã sớm tố cáo chuyện này rồi.” Tần Lâm mỉa mai lạnh lùng nói.

Chu Hồng Kỳ nhìn chằm chằm Tần Lâm, ngoài mặt quan hệ giữa cô ta và Tần Lâm không tệ lắm, nhưng cô ta chưa từng biết Tần Lâm biết chuyện này.

“Cô hoàn toàn không thích anh trai tôi.” Chu Hồng Kỳ rất chắc chắn người phụ nữ này hoàn toàn chán ghét anh trai cô ta, nếu không tại sao Tần Lâm có thể đỏng đảnh trước mặt mấy người thanh niên trí thức kia như thế?

Tần Lâm mỉa mai nói: “Vậy cô nói xem tại sao tôi không đi tố cáo mấy người, là bởi vì nhà mấy người đối xử tốt với tôi, hay là vì điều kiền nhà các người tốt cho nên tôi không nỡ đi?”

Vẻ mặt Chu Hồng Kỳ tái nhợt, cô ta không nói ra được lý do, nhưng thái độ thường ngày của Tần Lâm thì ai có thể tin cô thích Chu Chí Quốc chứ?

“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi đang chờ anh ấy chủ động nói rõ mọi chuyện với tôi, ai biết anh ấy thà dùng tên của người khác kết hôn với tôi, chứ không muốn nói rõ ràng mọi chuyện.” Tần Lâm hừ một tiếng, bực bội trừng mắt nhìn Chu Chí Quốc.

Chu Chí Quốc nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, anh là người đã đăng ký kết hôn với cô, nhưng tên trên giấy chứng nhận kết hôn là Chu Chí An...

Cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng Chu Chí Quốc, cô là người phụ nữ của anh!

Người nhà họ Chu có tin hay không quan trọng, quan trọng là Tần Lâm nắm giữ bí mật lớn như vậy trong nhà bọn họ, cho dù bọn họ có oán hận không thích cô hơn nữa thì giờ phút này cũng phải câm miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play