“……” Tần Lâm có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải nói rằng ta bởi vì làm việc tốt nên mới được xuyên thư sao?”
【 Đúng vậy, bởi vì ký chủ làm việc tốt nên mới được xuyên sách và trọng sinh, nhưng cũng không bao gồm việc trói định với ánh sáng của nhân vật phản diện.】
Tần Lâm Cuối cùng cũng hiểu, việc cô có thể xuyên sách trọng sinh là vì cô đã mang hết tài sản của mình để làm việc thiện và tích đức.
Nhưng bàn tay vàng có được là nhờ thân phận của nguyên chủ, vợ của Chu Chí Quốc.
“Vậy nguyên chủ thì sao?”
【 Cô ta đi đến thế giới của ký chủ. 】
Tần Lâm sửng sốt, “…… Không phải là đang trao đổi với ta đấy chứ?”
Trước đó nàng còn cho rằng nguyên chủ đã không còn trên đời này nữa.
【 Ký chủ rất thông minh, nguyên chủ đúng thật đã trao đổi cuộc đời với ký chủ. 】
“……” Tần Lâm nghẹn lời.
Mặc dù ở thời đại này, cô không phải lo về vấn đề ăn uống, mọi thứ cũng tốt hơn những người sống ở những năm 1970.
Nhưng……trước khi cô xuyên thư, chỉ còn thời gian một tháng để sống.
Tất cả nhà ở và cổ phần thuộc sở hữu của cô đều đã được bán rồi.
Một số mặt hàng có giá trị như tiền mặt, trang sức đều mang đi bán hết rồi.
Nếu như nguyên chủ thật sự xuyên thành cô thì hiếm khi trong lòng Tần Lâm cảm thấy chột dạ.
Cô trách nguyên chủ để lại một đống rắc rối cho mình.
Hình như thứ cô để lại cho nguyên chủ càng rắc rối hơn……
“Nếu như cô ta hối hận, sẽ trở về được không?” Trong lòng Tần Lâm căng thẳng.
Nếu không như vậy thì sao nguyên chủ có thể bị ánh sáng của nhân vật phản diện phát hiện chứ.
Cô bây giờ hoàn toàn không muốn quay trở lại bản thân lúc ban đầu.
【 Ký chủ yên tâm, một khi đã đưa ra lựa chọn, thì không có khả năng hối hận, nguyên chủ sẽ không thể quay lại. 】
Mặc dù biết như vậy là không có đạo đức, nhưng Tần Lâm vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cô ta cũng có thể coi là người xuyên thời không, liệu cô ta có bàn tay vàng không?” Tần Lâm áy náy hỏi.
Nếu như nguyên thủ cũng có bàn tay vàng thì có lẽ có thể sống thật tốt?
【 Ký chủ yên tâm, sau khi nguyên chủ xuyên qua trở thành ký chủ, ung thư dạ dày cũng đã khỏi hẳn. 】
“....... Không có hệ thống ánh sáng phản diện hay hệ thống ánh sáng chính nghĩa lựa chọn cô ta sao?”
【 Trước khi nguyên chủ rời đi đã là nhân vật phản diện rồi, nếu trở thành người thường, cô ta cũng không còn là vai ác nữa, Tiểu Quang cũng sẽ không chọn cô ta đâu. 】
【 Trước khi cô ta xuyên qua chỉ để lại một đống nợ nần, hệ thống ánh sáng chính nghĩa cũng sẽ không chọn cô ta. 】
Tần Lâm có chút xấu hổ, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì tình huống cũng không tệ đến như vậy.
Dù sao bệnh ung thư dạ dày đã được chữa khỏi, nguyên chủ cũng có thể sống sót.
Mặc dù lớn hơn cô mười tuổi……
Mặc dù chưa có nhà cửa……
Mặc dù không có cổ phần……
Mặc dù cũng không có tiền……
Mặc dù chẳng có cái gì cả……
Sau khi âm thầm so sánh, Tần Lâm lại đổi ý.
Cô lập tức ôm lấy Chu Chí Quốc, áp mặt vào sau lưng anh: “Anh không tin em, khiến trong lòng em cảm thấy rất buồn.”
Hơi thở của Chu Chí Quốc dồn dập, cô im lặng lâu như vậy, anh còn tưởng rằng cô không muốn giả vờ nữa, trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất rồi.
Nhưng giây phút này, cái chạm nhẹ nhàng ấm áp sau lưng, khiến cho trái tim anh cũng không nhịn được mà run lên.
Anh cân nhắc lời nói của mình, giọng nói có chút khàn khàn: “Không phải anh không tin em, mà là anh không yên tâm để em liên lạc với hắn ta lần nữa, hắn ta là kẻ lừa đảo, những gì hắn ta nói đều là dùng để lừa dối em.”
“Nếu như anh bình tĩnh nói rõ với em, không cáu gắt với em thì em sẽ nghe lời anh nói.” Tần Lâm cọ cọ ở sau lưng anh một chút……cơ bắp săn chắc, tràn đầy sự mạnh mẽ, Tần Lâm có thể sờ vào cơ bụng của anh, cảm xúc thật tuyệt vời, tuổi trẻ thật tốt.
Chu Chí Quốc đỏ mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn của cô, cả người bất giác trở nên căng thẳng.
“Anh không có ý dọa em.” Vừa rồi anh hoàn toàn không nói gì cả.
“Anh không nói lời nào chính là đang dọa em.” Tần Lâm thảo phạt nói.
Chu Chí Quốc không nói nên lời, suy nghĩ một lúc, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng nên nói mấy câu tử tế với cô.
Nếu cô thích, anh sẽ nói.
“Không nói gì là nghĩ không muốn em nghe xong sẽ cảm thấy tức giận, nếu như em nghe lời, sau này anh sẽ dỗ dành em, không cáu gắt với em.”
Trong lòng Tần Lâm âm thầm cười lạnh một tiếng, tên đàn ông thối tha, nếu như cô nghe lời thì còn cần anh dỗ dành sao?
“Em không nghe đâu, không nghe lời đâu, anh phải dỗ dành em, em mới nghe lời.”
Chu Chí Quốc mạnh mẽ quay người lại, trong đôi mắt đen như vực thẳm dâng trào lên ngọn lửa nóng bỏng, ngọn lửa này giống như muốn thiêu rụi bóng người hiện lên trong mắt anh.
Tần Lâm sửng sốt một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt tươi cười trong sáng mà ấm áp, nói: “Em không muốn nghe lời, em chỉ muốn anh dỗ dành em!”
Cô khẽ hôn lên mặt anh, nụ cười tinh nghịch trong sáng chiếu vào mắt anh.
Chu Chí Quốc chăm chú nhìn người con gái trước mặt này, như thể chỉ cần giơ tay lên có thể nắm lấy, nhưng rồi lại giống như một đám mây mềm mại, nhẹ nhàng lang thang trên bầu trời, giống như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của anh, Tần Lâm có chút không hài lòng sức quyến rũ của cô không có tác dụng gì đối với anh, cô lại khẽ hôn lên môi anh.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhàn nhạt khẽ đọng lại trên khuôn mặt của Chu Chí Quốc.
Đôi mắt của anh giống như một dải sao trời, rồi lại giống như hầm băng ở vực sâu, tiếp xúc với nó khiến người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi.
“Lâm Nhi, đừng lừa anh.” Anh nói.
Trong lòng Tần Lâm hơi run rẩy, cô còn chưa kịp nói chuyện đã bị môi anh chặn lại.
Anh nhẹ nhàng mút lấy môi cô, môi lưỡi cuốn lấy nhau, chiếm thành đoạt đất, cực kỳ bá đạo.
Hai người hôn nhau đến mức cả người đều mềm nhũn, khi sắp nổi lửa, lúc này cha Chu và Chu Hồng Kỳ từ ngoài đồng trở về ăn sáng.
Chu Chí Quốc rời khỏi môi của cô, ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt một lúc.
Cơ thể của hai người đều là lần đầu tiên trải qua điệu nhạc của tình dục, giây phút động tình, khó tránh khỏi có chút không khống chế được bản thân.