Tiểu Thảo vội mặt dày cậy mình còn nhỏ, đi lên ôm cách tay chàng lắc lắc, nói: “Cha, con không mệt! Hơn nữa con chỉ chuẩn bị tốt mồi nhử, rải vào trong ao là được, việc còn lại sẽ để cha làm. Cha là tay bắt cá giỏi số một số hai trong thôn, bắt mấy con cá nhỏ, nhất định thạo hơn con! Đi thôi, đi thôi! Bắt nhiều cá nhỏ về, nuôi trong lu nước vỡ ở sân sau, chiều mai có thể làm cá nấu rượu kho mục mang đi bán!”
Dư Hải không chống được năn nỉ của con gái, trốn Liễu thị, lặng lẽ cùng Tiểu Thảo đi đường tắt từ sân sau ra ao. Sân sau nhà bọn họ không thể so với sân trước, dùng cây trúc và cành cây làm hàng rào tre, còn đặc biệt mở một cửa sau ở hàng rào, đi lại thuận tiện.
Tiểu Thảo ở trong phòng bếp đặc biệt chuẩn bị một ít bột đậu, dùng dầu cải nhào nặn, cắt thành hình đinh nho nhỏ, dùng làm mồi nhử. Tiểu Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, nhưng cha nàng là tay đánh cá lão luyện, liên quan tới chuyện nước linh thạch thu hút cá tới, không thể để chàng biết được.
Nàng lấy ra cái lọ sành to từ trong phòng, ngũ thải thạch nho nhỏ nằm dưới đáy lọ, con mèo màu vàng nhỏ nằm ở bên cạnh lọ khẽ vươn vai. Nhìn thấy nàng, Tiểu Bổ Thiên Thạch tức giận nói: [Làm gì đấy? Nước linh thạch tốt như vậy, lại dùng để đi dụ cá cắn câu, đúng là phí của trời! Sẽ bị sét đánh đó!]
Tiểu Thảo nhìn bốn phía không người, lên tiếng nói: “Bánh Trôi Nhỏ, không sợ, không phải còn có ngươi sao? Ngươi không phải thần thạch Nữ Oa nương nương tỉ mỉ luyện thành sao? Lôi công Điện mẫu không nể mặt ngươi mấy phần sao? Đi, không phải ngươi thích bơi lội sao? Đến ao cho ngươi bơi đủ!”
[Đừng, đừng! Tuyệt đối đừng trực tiếp thả ta xuống nước, có khi sẽ dẫn tới thứ gì đó đấy! Không phải ngươi cần cá nhỏ sao? Dùng nước trong lọ là đủ rồi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch mấy ngày này vốn ở trong núi sâu, chọn một sơn cốc trong núi sâu có linh khi thuần khiết làm nơi tu luyện. Nhưng không nghĩ tới mới vài ngày đã hấp dẫn một con mãnh thú tới. Một con mãng xà lẻn vào trong hồ, suýt chút nửa nuốt luôn bản thể của nó.
Tiểu Bổ Thiên Thạch rất sợ Tiểu Thảo ném mình xuống nước. Nếu như bị vịt hoặc cá nuốt, vậy chẳng phải là nó sẽ ở trong ruột động vật một ngày? Bẩn chết, thối chết! Nó không cần đâu!
Tiểu Thảo đeo nó trên cổ tay, hỏi nhỏ: “Chân của cha ta, có phải vẫn sẽ như vậy không?”
Con mèo màu vàng nhỏ bay tới trên đỉnh đầu nàng, giống như gà mái ấp trứng ở trên đầu nàng, kiêu ngạo nói: [Coi thường thần lực của bản thần thạch rồi, chân của cha ngươi sẽ còn khá hơn nữa. Nhưng gân mạch và xương cốt dù sao cũng bị thương nghiêm trọng, không thể hoàn toàn khôi phục. Sau này đi đường có thể hơi nghiêng một chút, không rõ ràng lắm đâu!]
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT