Liễu thị có phần lo lắng: “Phải chiên dầu à? Dầu trong nhà có đủ không, nếu không… Mẹ qua nhà Chu thẩm thẩm mượn một ít?”
Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Hôm qua mua một cân dầu đậu nành còn chưa dùng, chắc là đủ rồi ạ! Nhưng mà, làm cá nấu rượu kho mục cần dùng đường trắng, bây giờ đi mua cũng không kịp rồi… Không biết nhà Chu thẩm thẩm có hay không…”
Chu gia là một trong những nhà được coi là khá giả ở trong thôn, đàn ông ở bên ngoài có thể kiếm tiền, đàn bà ở nhà nuôi gà cũng kiếm được không ít. Phương thị trước nay chưa từng khắt khe con trẻ, nếu như nói nhà nào ở trong thôn có thể mượn đường trắng, cũng chỉ có nhà nàng ấy.
Liễu thị cởi tạp dề xuống, cười nói: “Mẹ qua hỏi xem, không biết cần bao nhiêu?”
Tiểu Thảo nói: “Chỉ là gia vị thôi, một nắm nhỏ là được rồi…”
“Một nắm nhỏ? Thảo Nhi, con không biết giá đường trắng sao? Nửa cân khoảng hai trăm sáu mươi văn tiền đấy! Con nói một nắm nhỏ, đã là mấy chục văn tiền rồi! Chu thẩm thẩm của con dù thương con cũng sẽ không mua nhiều như vậy.” Dư Hải không nhịn được nhắc nhở.
Tiểu Thảo trố mắt nói: “Cái gì? Đường trắng đắt như vậy sao! Trời ạ, nhà bình thường đúng là không ăn nổi…”
Liễu thị liếc nàng một cái, cười nói: “Đường trắng vốn cũng không phải thứ nhà bình thường có thể ăn. Con làm món cá gì? Cần gia vị đắt tiền như vậy, có khi nào ngay cả tiền vốn cũng không thu về được không?”
Tiểu Thảo nhìn hơn một trăm con cá nhỏ ướp trong chậu, trong lòng tính toán thiệt hơn, bán một trăm sáu mươi bảy mươi văn tiền chắc là không vấn đề gì. Cá nấu rượu kho mục nếu như không có đường trắng, chỉ sợ hương vị sẽ kém hơn nhiều, bỏ ít một chút… Chắc là không có vấn đề nhỉ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT