Những lời ông nói, Thi Hòa Khanh phần lớn đều có thể tiếp lời được. Vì vậy, Triệu lão gia tử cứ hễ Thi Hòa Khanh rảnh là lôi kéo ông ấy đi câu cá, tiện thể hồi tưởng lại những năm tháng xưa.
Thi Hòa Khanh cười với Triệu Minh Đạt: “Ông ấy đã tiết kiệm cả nửa đời người rồi, công nhân lâu năm đều là như thế!”
“Đúng rồi!” Triệu lão gia tử không khỏi vỗ đùi một cái, ông biết chỉ có Hòa Khanh là hiểu ông!
“Các cậu không hiểu được, năm xưa đói quá không có gì ăn, đến vỏ cây cũng ăn được. Khi đó, mấy lá rau úa nát cũng không nỡ vứt đi, ai dám bỏ phí một hạt gạo là bị đuổi khỏi bàn ngay.” Ông nói đến chổ đau lòng thì thở dài một hơi.
Ông không thể nhìn được người ta lãng phí. Hôm nay, mấy bàn đồ ăn thừa kia chắc chắn là phải đổ đi rồi…
Triệu Minh Đạt thấy bố mình lại bắt đầu “Cảm thương mùa xuân, than tiếc mùa thu”, không khỏi bất lực liếc nhìn Thi Hòa Khanh.
Năm đó, ông một đồng tiền xẻ làm đôi để chi tiêu thì không tính đi. Bây giờ, mình có cả một cơ ngơi lớn như vậy mà lão gia tử vẫn như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play