Tô Hà nhìn bộ quần áo trên người Hồng Liên, nói: "Cô thay quần áo trước đi, tôi tìm cho cô một phòng để ở."
Nhà nghỉ Hà Diệp tuy cũ kỹ, nhưng vẫn là kiến trúc hiện đại, quần áo của Hồng Liên có chút không phù hợp. May mà nhà cô mở nhà nghỉ, Hồng Liên không đến nỗi không có chỗ ở.
Sau khi nhân vật thẻ bài được triệu hồi ra thì không thể thu lại vào túi đồ hệ thống, Tô Hà phải đối đãi với Hồng Liên như một người bình thường.
Tô Hà tìm một ít quần áo cũ của mình, Hồng Liên mới mười bảy tuổi, chiều cao xấp xỉ Tô Hà, khoảng một mét sáu lăm, nhưng lại gầy hơn Tô Hà rất nhiều.
Tô Hà vẫn còn khá nhiều quần áo cũ, cô lôi ra mấy chiếc áo phông tay ngắn và quần dài đã bạc màu đưa cho Hồng Liên, còn bảo Hồng Liên học theo cô buộc tóc đuôi ngựa.
Sau khi thay quần áo, Hồng Liên cũng không khác gì những cô gái mười bảy mười tám tuổi trên đường phố, chỉ là dáng người gầy gò hơn một chút, trông như một cô bé nhịn ăn để giảm cân.
Tô Hà chọn cho Hồng Liên một phòng giường lớn ở tầng hai, căn phòng này sẽ là ký túc xá của Hồng Liên, Tô Hà lại lấy cho cô một số đồ dùng cá nhân, dặn dò cô một số kiến thức sinh hoạt thường ngày.
Hồng Liên nghe Tô Hà giới thiệu, mắt ánh lên vẻ hào hứng, không ngừng nói: "Cảm ơn cô nương." Vừa nói, cô vừa định cúi người xuống quỳ lạy, tỏ ý muốn hầu hạ Tô Hà!
Việc này khiến Tô Hà giật mình, vội vàng đỡ cô lại.
Tô Hà giải thích mãi, mới khiến Hồng Liên biết xã hội hiện đại không có nha hoàn, cũng không có chuyện quỳ lạy.
Cô không phải là chủ nhân của Hồng Liên, giữa họ là bình đẳng.
Nhưng Hồng Liên nhất quyết không chịu gọi thẳng tên Tô Hà, Tô Hà chỉ có thể bảo cô đổi sang gọi "bà chủ".
Sau khi huấn luyện nhân viên mới xong, Tô Hà khô cả họng trở về phòng. Hồng Liên tuy không nhớ mọi thứ về mình, nhưng cô ấy đã sống ở thế giới cổ đại, đương nhiên cô ấy có những kỹ năng và kiến thức sinh hoạt trong xã hội cổ đại.
Để Hồng Liên có thể thích nghi với cuộc sống hiện đại, chỉ dựa vào việc Tô Hà giảng giải bằng lời hôm nay chắc chắn là không đủ, vẫn cần cô ấy từ từ thích nghi.
Hồng Liên đã ở lại rồi, nhưng Tô Hà lại không biết phải giải thích với bố mẹ về lai lịch của Hồng Liên thế nào, không thể nói là rút thẻ được chứ. Dù sao trong mắt người ngoài, Hồng Liên là một người sống sờ sờ.
Tô Hà định thuê Hồng Liên, nói với bố mẹ Hồng Liên là nhân viên mới đến, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cung cấp cho Hồng Liên ăn ở, căn bản không trả được lương.
Một hai ngày thì không sao, thời gian dài, bố mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ lai lịch của Hồng Liên, tiền thuê người bây giờ đâu có rẻ, làm gì có chuyện chỉ bao ăn ở mà nhân viên lại tận tâm tận lực với bà chủ chứ?
Để có thể đường đường chính chính giữ Hồng Liên lại, Tô Hà phải trả lương cho Hồng Liên, trong nhà nghỉ cũng phải có đủ khối lượng công việc.
Sau này rút được những thẻ bài khác, cũng cần tiền bạc và khối lượng công việc để hợp pháp hóa thân phận cho họ.
Tô Hà vẫn nhớ nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, cô phải biến nhà nghỉ Hà Diệp thành một nhà nghỉ nổi tiếng, kiếm thật nhiều tiền!
Tô Hà do dự một lát vẫn không gọi điện cho bố mẹ, cô sợ bây giờ mà nói với bố mẹ rằng cô đã thuê một người, bố mẹ sẽ lập tức từ quê trở về.
Bây giờ đang là mùa ế ẩm của nhà nghỉ, nếu không có gì bất ngờ thì bố mẹ ít nhất cũng sẽ ở quê hai tuần.
Việc Tô Hà cần làm bây giờ là trong vòng hai tuần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, nhận được tiền thưởng, thành công giữ chân Hồng Liên.
"Bốp!" Tô Hà vỗ trán, Hồng Liên đến đây trên người không có gì cả, ngay cả quần áo cũng là mặc của Tô Hà.
Vậy thì chứng minh thư của cô ấy phải làm sao?!