Một chén thuốc rất nhanh đã uống hết.
Trường Uyên ra hiệu cho Vân bá vào thu dọn. Thấy trán thiếu niên vẫn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, chỉ có đôi mắt đen nhánh kia là còn chút thần sắc, hắn trầm giọng nói:
“Trời còn chưa sáng , đừng cố chống đỡ nữa, ngủ thêm một lát đi.”
Chiêu Chiêu lắc đầu, ánh mắt dưới ánh nến càng thêm đen thẳm.
“Ta không buồn ngủ.”
“Sư tôn trông ta lâu như vậy, nhất định rất mệt mỏi. Người đi nghỉ đi, không cần lo cho ta.”
Nói thì nói vậy, nhưng ngón tay thiếu niên lại vô thức siết chặt góc chăn, như một con sói con bất ngờ lạc vào nơi xa lạ, cảnh giác và bất an.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT