Chiêu Chiêu tất nhiên không dám nhắc đến Tuyết Tiêu Cung, lại càng không thể để lộ danh hào của Trường Uyên. Y đâu giống vị Hiên Viên đại công tử kia.
Y không đủ tư cách để kéo Trường Uyên vào phiền toái này.
Hơn nữa, nếu chuyện tối nay bị bại lộ, với sự nhạy bén và thấu suốt của sư phụ, e rằng không chỉ riêng việc lẻn vào cấm địa bị phanh phui, mà ngay cả chuyện y lén lút thí luyện suốt một năm qua cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng. Đến lúc đó, y thực sự xong đời.
Khó khăn lắm mới đặt được chỗ đứng vững vàng tại Tuyết Tiêu Cung, y không thể để mọi công sức đổ sông đổ bể chỉ vì một sai lầm.
Vì vậy, ngay khi Hiên Viên Phong rời đi, Chiêu Chiêu lập tức buông thả, không kiêng nể mà bắt đầu nói năng lung tung.
"Sư huynh, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn không danh không phận, các vị đại nhân đại lượng, xin tha cho ta lần này. Nhà ta khó khăn lắm mới tìm được người quen, tốn không ít bạc để đưa ta vào môn phái, nếu bị đuổi khỏi đây, cha ta nhất định sẽ đánh gãy chân ta."
"Chưa kể, sư phụ ta hiện tại vô cùng hung dữ, động một chút là đánh bọn ta – đám đệ tử ngoại môn – còn không cho ăn cơm. Chúng ta vốn đã chẳng có thân phận gì đáng kể, nếu chuyện ta tự tiện lẻn vào cấm địa bị hắn biết được, chỉ sợ trước khi cha ta kịp ra tay, ta đã bị sư phụ đánh đến nát bét rồi. Không tin các ngươi xem đi, trên lưng ta còn vết roi, trên tay còn nổi cả ban đỏ, vậy mà sư phụ cũng không cho dùng thuốc…"
Chiêu Chiêu vừa nói vừa cởi áo khoác, xắn tay áo lên, để lộ những dấu roi hằn trên da thịt, còn cả từng mảng hồng chẩn.
Trong giới tu tiên, vết thương kiểu này có lẽ không quá nghiêm trọng với các đệ tử khác, nhưng với làn da trắng mịn như tuyết của thiếu niên, từng vết roi trở nên vô cùng đáng sợ, tựa như một bức họa tương phản đầy ám ảnh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT