Đầu óc Thẩm Du trống rỗng, dư âm còn đọng lại, cậu cũng chẳng hiểu nổi nguyên nhân, cũng chẳng hiểu sao mình lại giận, không hiểu tại sao lại kích động. Cố Lai tùy tiện nói một câu có thể khiến cậu mất lý trí.
Thật là cmn muốn giết cậu mà…
Thẩm Du làm bộ không nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu của Cố Lai, mà dán lên trên bả vai hắn, sau đó hôn lên hầu kết hắn, giọng khàn khàn nói: “Anh ra trước lái xe, em nằm nghỉ chút.”
Đuôi mắt cậu híp lại, mang theo một chút lười biếng thoả mãn, thoạt nhìn có chút uể oải, như mất nửa cái mạng, nói biết là vui hay là khổ.
Cố Lai cố gắng quên xúc cảm khác thường vừa nãy, chẳng thể làm gì khác hơn là xuống xe ngồi vào ghế tài xế. Lúc khởi động xe, hắn nhịn không nổi, do dự lên tiếng: “Vừa nãy em…”
Thẩm Du miễn cưỡng nhấc mí mắt, liếc mắt nhìn hắn, sau đó dời ánh mắt: “Đừng hỏi.”
Giọng điệu như bình thường, mà trong bóng tối, lỗ tai lại lặng lẽ nhuộm hồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT