Qua một quãng thời gian tịnh dưỡng, rốt cục cũng đợi tới ngày xuất viện, cành cây nghiêng ngoài cửa sổ, vỏ cây mang một màu đen tuyền ẩm ướt. Rất khó tưởng tượng, vẻn vẹn chỉ trong một đêm mà thôi, mà trời đã đổ một lớp tuyết mỏng, sáng sớm chưa kịp ngắm, thì đã tan bên trong ánh sáng mặt trời.
Thẩm Du mặc một bộ áo lông cổ lọ đen, trên cổ mang một dây chuyền bạc sao 6 cánh tinh tế, cằm gầy giấu ở trong cổ áo, ngồi xếp bằng bên giường chơi game, cụp mắt không nói lời nào, bộ dạng lạnh lùng.
Cố Lai mới vừa làm xong thủ tục xuất viện, đẩy cửa đi vào, ngăn không khí rét lạnh ở bên ngoài, tiện tay đè cái nón kết trên đầu Thẩm Du, giọng dịu dàng hỏi: “Dọn quần áo xong rồi à?”
Tóc đằng trước của Thẩm Du còn đẹp, nhưng tóc phía sau bị cháy xém, bất đắc dĩ cạo hết, qua một khoảng thời gian dài mà tóc chỉ mọc lún phún, nói thế nào đây… nhìn chẳng khác nào bị trọc cả.
Lúc trước cậu không soi gương thì không sao, soi xong thì ngại xấu, phải đội nón mới chịu được.
Thẩm Du ở bệnh viện lâu như vậy, đội thành quen, nghe vậy ngẩng đầu lên, sau đó kéo Cố Lai lên giường ngồi: “Gấp làm gì, ngồi một lát, ra ngoài là chết rét.”
Vành nón che gương mặt cậu, Cố Lai nhìn kỹ nửa ngày, mới phát hiện lông mi Thẩm Du đúng là rất dài, nhưng không cong lắm, khi rũ mắt tạo thành một cái bóng, nhìn thấy rõ ràng trên làn da trắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT