Nhậm Thâm quay lại phòng nghỉ, thỉnh thoảng cúi đầu ngửi thử mùi trên người mình. Nhưng dù ngửi đi ngửi lại mấy lần, cậu vẫn không nhận ra có gì khác lạ.
Cậu tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, trợ lý cũng bước tới đưa cho anh một cốc nước.
Nhậm Thâm nhận lấy, uống một ngụm, rồi lại nhớ đến chuyện Tông Văn đã nhiều lần nhắc về mùi hương trên người cậu. Nghĩ vậy, cậu liền quay sang trợ lý:
“Tiểu An, cô giúp tôi ngửi thử xem trên người tôi có mùi gì lạ không? Tôi tự ngửi mà không nhận ra.”
"Mùi lạ? Ý anh là mùi mồ hôi sao?" Trợ lý hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ghé sát lại ngửi thử, rồi đáp: “Không có gì cả.”
“Thật sự không có?”
Trợ lý lại cẩn thận đến gần hơn, lần này nhận ra một mùi thuốc thoang thoảng, liền đáp:
“Có chút mùi thuốc.”
"Ngửi có khó chịu không?" Nhậm Thâm vội vàng hỏi.
"Không sao, nếu không để ý thì cũng chẳng nhận ra." Trợ lý lắc đầu.
Nhậm Thâm suy nghĩ một lúc, có lẽ đó là mùi nhân sâm trên người cậu. Có người thấy bình thường, nhưng cũng có người sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhậm Thâm tiếp tục tựa vào ghế nghỉ ngơi, ở khu nghỉ một lúc rồi chuẩn bị quay phim.
Buổi sáng chủ yếu là cảnh quay của Tông Văn. Lẽ ra những cảnh này đã hoàn thành từ hôm qua, nhưng vì Tông Văn bất ngờ xin nghỉ nên lịch quay bị dời lại một ngày. Điều này cũng khiến các diễn viên diễn chung với anh phải điều chỉnh lại thời gian quay.
Đến khi cảnh quay buổi sáng kết thúc, người đại diện của Tông Văn bước ra thông báo:
“Mọi người vất vả rồi! Tối nay mời cả đoàn đến Cảnh Uyển ăn tôm hùm đất!”
Vừa nghe xong, cả phim trường lập tức reo hò phấn khích.
Cảnh Uyển là một quán ăn nổi tiếng gần đây, đặc biệt có món tôm hùm đất trứ danh. Hầu như đoàn làm phim nào quay ở khu vực này cũng sẽ ghé qua để thưởng thức.
Ngay cả Nhậm Thâm khi nghe thấy cũng có chút mong chờ bữa tối nay.
Buổi quay phim kéo dài đến tận chiều muộn. Sau khi kết thúc công việc, Nhậm Thâm liền đi về phía xe bảo mẫu.
Người đại diện ngồi vào xe trước, nhưng thử khởi động nhiều lần mà xe vẫn không nổ máy. Bất đắc dĩ, anh ta đành xuống xe, mở nắp capo ra kiểm tra, đồng thời quay sang Nhậm Thâm nói:
“Xe hình như bị hỏng rồi.”
“Hỏng rồi à?” Nhậm Thâm nhìn thoáng qua chiếc xe bảo mẫu bên cạnh, rồi bước đến chỗ người đại diện, quan sát tình hình.
Đúng lúc này, đạo diễn đi ngang qua, thấy có chuyện liền tò mò ghé lại xem.
Vậy nên khi Tông Văn cùng người đại diện của anh, Cao Ngọc Hi, bước vào bãi đỗ xe, họ liền thấy một nhóm người vây quanh chiếc xe bảo mẫu, chăm chú nhìn cảnh sửa xe.
Xe của Tông Văn đỗ ngay gần đó. Cao Ngọc Hi quan sát một lúc rồi tiến lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Đạo diễn thuận miệng đáp: “Xe của Nhậm Thâm bị hỏng.”
“Vậy cứ để xe ở đây đã, mai gọi thợ sửa sau. Giờ đi Cảnh Uyển ăn tôm hùm đất trước đi.” Cao Ngọc Hi đề nghị.
Đạo diễn cũng gật gù hưởng ứng: “Đúng rồi, đi ăn tôm hùm đất trước đã!”
Nói rồi, ông vỗ nhẹ vai Nhậm Thâm, chuẩn bị dẫn cả nhóm đến Cảnh Uyển.
Đạo diễn đưa Nhậm Thâm đến bên xe mình, nhưng lúc này mới chợt nhận ra xe của mình có lẽ không đủ chỗ cho từng ấy người.
Chiếc xe của ông chỉ là xe con, mà phó đạo diễn, thư ký trường quay và một số người khác cũng cần đi cùng, e rằng không đủ chỗ ngồi. Hơn nữa, Nhậm Thâm là ngôi sao, chen chúc trong xe con với mọi người cũng không tiện lắm.
Đạo diễn liếc nhìn chiếc xe bảo mẫu rộng rãi của Tông Văn, rồi quay sang nói:
“Xe tôi chắc không đủ chỗ, hay là cậu đưa Nhậm Thâm đi cùng luôn?”
Tông Văn, từ đầu đến giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, nghe vậy liền liếc nhìn Nhậm Thâm, gật đầu đồng ý mà không tỏ ra quá để tâm.
Thế là đạo diễn sắp xếp cho Nhậm Thâm đi cùng xe của Tông Văn, còn trợ lý và quản lý của cậu thì đi xe con của đạo diễn.
Nhậm Thâm bước theo sau Tông Văn, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Trợ lý của Tông Văn ngồi ở hàng giữa, để lại hai người họ ngồi riêng ở hàng ghế sau cùng. Dù vậy, giữa họ vẫn có một khoảng cách không nhỏ.
Nhậm Thâm chọn chỗ gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài khi xe khởi động, chìm vào suy nghĩ vẩn vơ.
Cho đến khi xe đột ngột phanh gấp lúc vào cua, Nhậm Thâm mất thăng bằng, nghiêng người về bên trái, bất ngờ đụng vào lồng ngực Tông Văn.
Cậu vội vàng ngồi thẳng lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Thầy Tông!”
Tông Văn vẫn không có phản ứng gì nhiều, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng. Khi xe chạy tiếp, anh nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Nhậm Thâm cũng yên lặng ngồi ngay ngắn, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chỉ là lướt được một lúc, cậu chợt cảm thấy vai mình trĩu xuống. Theo bản năng quay sang nhìn, liền thấy Tông Văn đã tựa đầu vào vai cậu, ngủ từ lúc nào.