Khi Tông Văn trở lại phòng nghỉ, anh tiện tay rút một tờ khăn ướt trên bàn.

Anh lau đi lau lại mu bàn tay nhiều lần, đến khi cảm thấy ổn mới vò tờ khăn giấy lại và ném vào thùng rác.

Người đại diện đứng bên cạnh thấy vậy, theo thói quen hỏi:

“Bị chạm vào à?”

“Ừ.” Tông Văn đáp.

Người đại diện thuận miệng nói: “Giữa trưa tôi có bảo cậu đi gặp bác sĩ đấy, có muốn cân nhắc lại không?”

Giọng Tông Văn lạnh lùng: “Cao tỷ, không cần đi bác sĩ.”

Cao Ngọc Hi hơi đau đầu, xoa xoa ấn đường:

“Tổ tông ơi, cái thói xấu này của cậu ngày càng nghiêm trọng rồi đấy.”

Tông Văn chỉ đáp gọn lỏn: “Quen là được.”

Nhưng vừa thấy thái độ dửng dưng của anh, Cao Ngọc Hi lập tức nổi giận:

“Quen là được? Cậu có biết mấy ngày rồi cậu chưa ngủ tử tế không?”

“Hôm qua có ngủ.” Tông Văn thản nhiên đáp.

“Cậu ngủ có một tiếng mà cũng gọi là ngủ à?!” Giọng Cao Ngọc Hi cao vút lên.

Thấy hai người sắp cãi nhau, trợ lý vội vã lên tiếng hòa giải:

“Cao tỷ, hay để thầy Tông nghỉ ngơi trước đã.”

Tông Văn ngồi trên sofa đọc kịch bản, chẳng buồn để tâm đến lời oán trách của Cao Ngọc Hi.

Thấy vậy, cô càng bực, dứt khoát quay đi để đỡ tức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không chịu nổi, cô tiếp tục cằn nhằn:

“Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi? Ngủ cho đàng hoàng mà không chịu nghe, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng!”

“Đi một chuyến đến bệnh viện khó đến thế sao? Tôi thật sự lười quản cậu rồi đấy!”

“Ngủ hay không tùy cậu! Dù sao đột quỵ cũng chẳng phải tôi chịu!”

Cao Ngọc Hi tức đến phát run, nhưng trợ lý nhỏ bên cạnh lại khẽ kéo tay áo cô, thì thầm:

“Cao tỷ, đừng nói nữa.”

“Sao lại không nói?” Cao Ngọc Hi cau mày, tưởng trợ lý định bênh vực Tông Văn.

Nhưng cô bé chỉ chỉ về phía sofa, hạ giọng:

“Thầy Tông ngủ rồi.”

Cao Ngọc Hi quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn đang tựa vào gối, mắt nhắm nghiền. Kịch bản vốn cầm trên tay cũng đã rơi xuống bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Cao Ngọc Hi lập tức im lặng, kéo trợ lý rời khỏi phòng nghỉ.

Nhưng chưa được bao lâu, có nhân viên đoàn phim đến báo:

“Cao tỷ, đạo diễn Giang bảo tôi gọi thầy Tông.”

Cao Ngọc Hi hé cửa nhìn vào trong, thấy Tông Văn vẫn còn ngủ, đành đóng lại rồi nói:

“Để tôi đi xin phép đạo diễn Giang.”

 

Khi Tông Văn tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sẩm tối.

Đèn trong phòng nghỉ không bật, anh nheo mắt, lấy điện thoại ra xem giờ, phát hiện đã bảy giờ tối.

Bên ngoài vọng lại tiếng máy quay. Tông Văn day trán, cảm giác giấc ngủ này sâu hơn bình thường.

Anh đứng dậy, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ đã thấy đoàn phim đang quay cảnh đêm.

Cao Ngọc Hi vẫn chờ bên ngoài. Thấy anh thức dậy, cô lập tức bước tới hỏi:

“Cậu muốn nghỉ thêm không? Hay ăn chút gì nhé?”

“Không cần.”

Tông Văn đứng từ xa, nhìn phim trường đang quay cảnh đêm, rồi hỏi:

“Chiều nay diễn thế nào mà không gọi tôi?”

Cao Ngọc Hi giải thích:

“Khó khăn lắm mới thấy cậu ngủ, tôi liền nói với đạo diễn Giang để dời cảnh quay của cậu sang sau.”

Tông Văn khẽ nhíu mày. Ban đầu, khi đang xem kịch bản vào buổi chiều, anh đột nhiên cảm thấy mệt rã rời. Nhưng vì vẫn còn cảnh quay nên chỉ định nhắm mắt nghỉ một lát. Không ngờ, cái gọi là "nghỉ ngơi" này lại thành ngủ quên luôn.

Anh nói:

“Lần sau cứ gọi tôi dậy.”

"Không gọi. Tôi vất vả lắm mới thấy cậu chịu ngủ, đỡ phải lo ngày nào đó cậu đột quỵ luôn." – Cao Ngọc Hi đáp, rồi lại nhanh chóng hỏi: “Mà hôm nay sao tự nhiên cậu lại ngủ được vậy?”

"Không biết." – Chính anh cũng không rõ, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.

"Thôi, ngủ được là tốt rồi." – Cao Ngọc Hi cười tủm tỉm – “Chiều nay mấy cảnh của cậu đều dời sang sáng mai rồi.”

Tông Văn gật đầu, không nói gì thêm.

 

---

Sáng hôm sau, sau khi hóa trang xong, anh đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn Giang đang hướng dẫn Nhậm Thâm cách diễn, Tông Văn đứng đợi một lúc. Đến khi đạo diễn nói xong, anh mới bước tới, chủ động lên tiếng:

“Xin lỗi Giang đạo, chiều qua tôi ngủ quên mất.”

Đạo diễn phất tay, tỏ ý không sao:

“Cậu nghỉ ngơi tốt là được. Dù sao cảnh quay đó hôm nay làm cũng vậy thôi.”

Đạo diễn vỗ vai Nhậm Thâm, vừa nói vừa cười:

“Nhưng mà cậu cũng nên nói chuyện với Nhậm Thâm đi. Người ta vốn dĩ có thể ngủ nướng thêm một chút, cuối cùng lại bị dời cảnh quay sang buổi sáng.”

Nhậm Thâm nghe vậy, vội xua tay:

“Không sao, không sao, em dậy sớm quen rồi.”

Cậu cúi đầu xem lại kịch bản, thấy sắp đến cảnh quay, bèn nhét kịch bản vào cặp sách, khoác lên lưng rồi đứng chờ sẵn gần máy quay.

Cảnh quay lần này là phần bù của suất diễn chiều hôm qua: nhân vật câm nhỏ tuổi dẫn cảnh sát về nhà tìm chứng cứ. Nhưng ngay lúc đó, có kẻ bất ngờ xông vào, định thủ tiêu cậu để bịt đầu mối.

Sau tiếng bảng đánh nhịp của thư ký trường quay, Nhậm Thâm lập tức nhập vai.

Trên màn ảnh, cảnh sát hộ tống cậu bé câm về nhà. Suốt quãng đường, cả hai không nói lời nào. Cậu bé chỉ lặng lẽ dẫn cảnh sát vào phòng của chị gái mình.

Khi cảnh sát bắt đầu điều tra chứng cứ, một bóng người đột nhiên lao qua cửa sổ. Trên tay kẻ đó cầm một con dao dài, nhắm thẳng vào cậu bé mà chém tới.

Nhậm Thâm hoảng loạn né tránh khắp nơi. Cảnh sát lập tức phản ứng, kéo cậu ra sau lưng để bảo vệ.

Khi Tông Văn che chắn cho Nhậm Thâm, anh lại một lần nữa ngửi thấy hương thảo dược thoang thoảng trên người cậu.

Anh theo bản năng liếc nhìn Nhậm Thâm, nhưng rất nhanh đã dời mắt đi, tập trung bảo vệ cậu khỏi đòn tấn công, rồi kéo cậu chạy thoát qua cửa chính.

"Cắt!" – Đạo diễn hô.

Vốn dĩ Tông Văn đang nắm tay cậu bé câm để kéo chạy, nhưng khi cảnh quay kết thúc, anh lập tức buông tay, bước sang một bên.

Trợ lý đã đứng sẵn chờ, nhanh chóng đưa khăn ướt. Tông Văn tiện tay rút một tờ lau sạch tay.

Trong khi đó, đạo diễn đang xem lại đoạn vừa quay. Vì chưa hoàn toàn hài lòng với một số cảnh, ông gọi cả hai diễn viên đến.

Ông chỉ vào màn hình, nơi cảnh sát che chắn cho cậu bé câm, rồi nói:

“Động tác này vẫn hơi cứng nhắc. Nhậm Thâm, cậu không cần lùi xa quá, cứ để tự nhiên một chút.”

Trên màn hình, cậu bé câm khi được cảnh sát bảo vệ đã vô thức lùi về sau mấy bước, như thể cố tình muốn giữ khoảng cách với Tông Văn.

Đạo diễn hướng dẫn lại cách diễn cảnh đánh nhau, chờ nhân viên chuẩn bị xong hiện trường rồi yêu cầu hai người quay lại một lần nữa.

Lần này, Nhậm Thâm diễn tự nhiên hơn. Khi được Tông Văn bảo vệ, cậu không còn cố ý né tránh.

Tông Văn vừa che chở cậu vừa né đòn tấn công. Nhưng do khoảng cách giữa hai người khá gần, anh lại lần nữa ngửi thấy mùi hương ấy trên người Nhậm Thâm.

Sau khi cảnh quay hoàn thành, Tông Văn buông tay rồi hỏi:

“Cậu có dùng nước hoa không?”

"Không ạ." – Nhậm Thâm vội vàng lắc đầu, rồi hỏi lại – “Thầy Tông, trên người em có mùi gì sao?”

"Có một chút." – Tông Văn đáp thản nhiên, không nói thêm gì nữa. Anh chỉ nhận lấy khăn ướt từ trợ lý, tiếp tục lau tay.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play