Ôn Noãn: "Vậy mười chín đi! Vừa khéo còn mấy ngày để chuẩn bị!"

Vương thị: "Được."

Ngày 26 hình như là ngày Lượng nhi kết hôn, bà cũng sợ việc kết hôn của Lượng nhi va chạm với chuyện xây nhà của nhà mình!

Người một nhà thảo luận chuyện xây nhà cả một đường.

Đại thúc lái xe bò vừa hâm mộ vừa cảm thán trong lòng: Xây nhà! Chuyện lớn cả đời.

Đường núi uốn lượn uốn lượn, cũng không dễ đi, xuống núi lại càng phải cẩn thận, xe bò vẫn luôn đi rất chậm.

Người một nhà Ôn Noãn cũng biết, cho nên không thúc giục.

Đột nhiên phía sau có một chiếc xe ngựa chạy đến nhanh như bay.

Lão bá nghe thấy thanh âm kia thì quay ra sau nhìn, sợ tới mức nhanh chóng điều chỉnh xe bò áp sát lại bên đường, để xe ngựa kia đi trước.

"Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra." Xa phu lái xe ngựa hô to.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua từ xa, nhíu mày: Con ngựa đó hình như có điều gì không ổn.

Khách hành hương đi bên đường cũng sôi nổi tránh sang một bên, để xe ngựa kia đi trước.

Có người không nhịn được mắng:

"Vội vàng đi đầu thai sao? Đi đường núi mà thúc ngựa chạy nhanh như thế, không muốn sống nữa à!"

"Điên rồi đúng không! Bản thân không muốn sống, cũng đừng liên lụy đến người khác!"

"Người đánh xe chẳng lẽ là kẻ ngốc?"

Xe ngựa càng ngày càng gần, Ôn Noãn phát hiện vẻ mặt xa phu lái xe ngựa rất nôn nóng như muốn kéo con ngựa kia dừng lại, nàng xác định suy đoán của bản thân.

Ôn Noãn đứng lên.

"Noãn nhi, sao con lại đứng lên, mau ngồi xuống!" Vương thị hoảng sợ, đang định kéo Ôn Noãn ngồi xuống, cả người Ôn Noãn đã chồm ra ngoài.

Đúng lúc này xe ngựa vừa hay lướt như bay qua người bọn họ.

Ôn Noãn ngồi vững vàng trên lưng ngựa.

"Noãn nhi!" Ngô thị suýt chút nữa bị dọa ngất.

"Noãn nhi! Cháu đang làm gì vậy?!" Vương thị suýt chút nữa đã tái phát bệnh tim!...

"Tam tỷ!"

Trên xe bò truyền đến tiếng kêu bén nhọn thê lương đầy thảm thiết.

"Yên tâm, con không sao!" Ôn Noãn gắt gao ôm chặt cổ con ngựa, nhanh chóng lớn tiếng đáp lại một câu.

"Cô nương! Cô làm gì vậy?" Xa phu lái xe ngựa hoảng sợ, hô lớn gọi Ôn Noãn.

Tình hình này mà còn có người leo lên ngựa sao?

Đây là không muốn sống nữa?

"Làm cho con ngựa dừng lại."

Xa phu lái xe ngựa cho rằng Ôn Noãn đang ra lệnh cho hắn, sắp khóc đến nơi: "Nữ hiệp, nếu tôi có thể làm cho con ngựa dừng lại, thì tôi đã sớm làm cho nó dừng lại!"

Ôn Noãn không nói gì, hai chân nàng kẹp chặt bụng ngựa, nàng rút một cây châm ra châm vào huyệt vị nào đó trên đầu con ngựa, sau đó vừa suy nghĩ, mây tía bên tay phải từ từ trút xuống.

Chỉ có mỗi Ôn Noãn có thể nhìn thấy đám mây tía kia từ từ truyền qua cả người con ngựa.

Tốc độ của con ngựa càng lúc càng nhanh!

Quả thật giống như không muốn sống nữa.

Ba người ngồi trong xe ngựa, bị xóc nảy đến mức không thể phân biệt đông tây nam bắc!

Liên tục thét chói tai!

Các nàng gắt gao nắm lấy vách xe ngựa, hoa dung thất sắc!

"A... Dừng xe, mau dừng xe!"

"A!"...

Ôn Noãn nhíu mày nhìn về phía trước, còn khoảng 200 mét, lập tức có một chỗ rẽ, nếu con ngựa này không khôi phục lại trạng thái bình thường, giảm tốc độ xuống, nàng cũng chỉ có thể dùng châm để làm con ngựa này hôn mê!

Nhưng mà như thế cũng có nguy hiểm, con ngựa đang chạy như điên đột nhiên té xỉu, xung lượng và quán tính đồng thời xảy ra nên sẽ làm xe ngựa bay thẳng xuống núi.

Khi Ôn Noãn đang chuẩn bị dùng kim chê hôn mê con ngựa, mây tía biến mất, tốc độ của con ngựa hình như cũng chậm lại một chút.

"Hu -" Ôn Noãn nhanh chóng ghim chặt cương ngựa, ý đồ để con ngựa dừng lại.

Quả nhiên con ngựa bắt đầu giảm tốc độ, nhưng mà sắp đến chỗ rẽ, với tốc độ này của xe ngựa rẽ vào trong thì vẫn có nguy cơ bay ra ngoài.

Ôn Noãn dùng sức kéo cương ngựa sang bên cạnh.

Xa phu lái xe ngựa không nhịn được nhắm mắt lại: Chết rồi!

Thân xe ngựa ngoặt sang một bên, vòng qua khúc cua trong gang tấc, một chiếc bánh xe lềnh bềnh giữa không trung, không chạm xuống đất, hù chết mấy người đằng sau.

"A!" Vài tiếng thét chói tai truyền ra.

Người trong xe ngựa lăn sang một bên, cảm giác như toàn bộ thùng xe sắp lật, sau đó lại nhanh chóng quay về trạng thái cũ.

Tiếp theo con ngựa lại chạy mấy trăm mét, mới dần dần đứng lại.

Người trong xe bị đảo qua đảo lại, kinh hồn chưa kịp định hình.

Xa phu lái xe ngựa kinh hồn tám đảng cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt, tay chân hơi run run, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ.

"Không sao." Ôn Noãn an ủi.

Xa phu lái xe ngựa, hồi phục tinh thần lại, vội vàng cảm ơn: "Cảm, cảm ơn cô nương đã ra tay cứu giúp."

Chưa chết được, hắn cho rằng bản thân chết chắc rồi!

Ôn Noãn lắc lắc đầu: "Chuyện nhỏ không tốn sức mấy, nhưng mà con ngựa này hẳn đã ăn phải thứ khiến thần kinh nó điên lên, các người nên nhanh chóng xuống xe đi, tháo rời ngựa và xe ra, miễn cho chút nữa nó lại điên rồi, rồi phi đi."

Ôn Noãn vừa nói ra, trong xe ngựa lập tức truyền đến tiếng gào đầy sốt ruột: "Mẹ mẹ! Mẹ làm sao vậy? Tiểu Tình, mau lấy thuốc của mẹ ra. Nhanh!"

Lại một tiếng nói sốt ruột vang lên: "Thuốc đâu? Sao không tìm thấy thuốc?"

"Lương bá, mau, mau đưa mẹ đến y quán, bệnh tim của mẹ ta tái phát rồi!"

Xa phu lái xe ngựa nghe xong, cũng bất chấp mọi thứ, đang định leo lên xe ngựa, nhanh chóng chạy đi y quán.

Ôn Noãn ngăn cản hắn: "Chưa biết trong cơ thể con ngựa này còn độc dư hay không, tạm thời không thể dùng nó để đánh xe."

"Cô nương, cô đừng ngăn cản, phu nhân nhà tôi có bệnh tim, không thấy thuốc đâu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào."

Ôn Noãn trực tiếp ra tay leo lên xe ngựa: "Tôi cứu phu nhân nhà ông! Nếu ông dám lái xe ngựa, thì toàn bộ người trên xe đều sẽ mất mạng."

Xong rồi nhanh chóng chui vào xe ngựa.

Xa phu lái xe ngựa do dự, cô nương này nhìn sơ qua không lớn, là đại phu sao?

Nhưng mà lúc nãy Ôn Noãn đã thể hiện quá tuyệt vời, chưa nói tới chuyện dưới tốc độ như thế mà cô nương này có thể vững vàng nhảy từ xe bò lên trên ngựa!

Ông còn thấy nàng lấy kim châm ra cắm vào đầu con ngựa, không bao lâu sau con ngựa lập tức dừng lại.

Cho nên xa phu do dự.

Ôn Noãn chui vào trong xe ngựa chỉ thấy một vị phu nhân nhắm hai mắt nằm trong lòng ngực của một cô nương trẻ tuổi, nàng khóc lóc hô: "Mẹ, mẹ."

Một nữ tử khác thì lại hoảng loạn tìm kiếm trong tay nải, quần áo trong bao quần áo tất cả đều bị lôi ra hết: "Tâm đan cứu phu nhân đâu? Sao lại không thấy! Rõ ràng nô tì để ở đây."

"Đặt bà ấy nằm thẳng lên trên ghế trước đã, các người đi ra ngoài đi."

"Nhưng mà, mẹ tôi có bệnh tim, bà ấy" Hiển nhiên nữ tử đang hoang mang lo sợ.

"Bà ấy sẽ không sao, đi ra ngoài!" Động tác của Ôn Noãn thuần thục căng mí mắt của phu nhân ra nhìn xem thử, một tay khác lại đặt trên mạch đập của bà, sau đó con ngươi thanh linh kia nhìn gương mặt đang sốt ruột của nữ tử kia rồi trấn định nói: "Tin tôi! Chắc chắn có thể cứu được mẹ cô. Đi ra ngoài! Ngay, nếu không thần tiên cũng không cứu nổi!"

Lương Tử Vận: "..."

-

Lương Tử Vận và nha hoàn của nàng đứng bên ngoài xe ngựa, thần sắc phức tạp nhìn xe ngựa, đôi tay của cô nương kia đặt trước ngực mẹ mình, ấn xuống không ngừng.

Nàng cảm thấy lúc nãy bản thân quá si ngốc, mới có thể nghe theo lời của nàng ấy mà đi xuống xe ngựa.

Nha hoàn Tiểu Tình bên cạnh Lương Tử Vận không nhịn được nói: "Tiểu thư, nàng có thể cứu được phu nhân thật sao?"

"Ta không biết." Trong lòng Lương Tử Vận lo sợ bất an. Nhưng mà đường núi khó đi, chỗ này cách y quán xa như thế, nàng sợ chạy tới nơi thì đã muộn.

Mành xe ngựa bị Ôn Noãn vén lên, để tiện cho không khí lưu thông, cho nên các nàng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Người trên đường cũng dừng lại để xem náo nhiệt, thấy bộ dạng cứu người này của Ôn Noãn thì bàn tán sôi nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play