Trên người Ôn Noãn cũng không có những vật phẩm thường hay đeo, nàng lắc lắc đầu: "Tôi không có những thứ thường hay đeo, cảm ơn đại sư."

Một vật phẩm có thể bảo vệ cho nàng bình an? Ôn Noãn cảm thấy chỉ có bản thân mình mới có thể bảo vệ cho mình bình an.

Ôn Noãn đi ra sân xuống núi về lại Đại Phật Tự theo con đường cũ.

Sau khi Ôn Noãn rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên lấy một miếng ngọc bội ra: "Làm phiền đại sư khai quang tụng kinh giúp."

Pháp Hoa đại sư cầm lấy ngọc bội, nhìn hắn một cái: "Ta chưa nói sẽ tụng kinh khai quang giúp cậu."

Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp lấy lại ngọc bội đứng lên, giả vờ phải đi.

"Ai ai, ta khai là được! Sao cậu lại nhỏ mọn như thế! Cậu ở lại chơi với ta mười ván cờ!"

Lần nào cũng thua, ông cũng không tin chơi mười ván mà chẳng thắng được ván nào!

Nạp Lan Cẩn Niên lại ngồi xuống một lần nữa: "Một ván!"

"Một ván không được, ít nhất phải chín ván!"

Nạp Lan Cẩn Niên lại đứng dậy.

"Ai ai năm ván, không được bớt nữa!" Pháp Hoa đại sư kéo hắn lại.

"Hai ván, nếu không tôi sẽ không khai quang nữa".

Pháp Hoa đại sư: "..."

Thật sự rất muốn phá giới chửi tục phải làm sao bây giờ?

Giống như ông ấy đang cầu xin người này khai quang vậy!

Pháp Hoa đại sư cắn răng: "Hai ván thì hai ván!"

Người khác muốn cầu ông khai quang tụng kinh còn khó, người này thế mà lại dám đưa ra điều kiện với ông!

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra ngoài viện, sau đó phất vạt áo, lại ngồi xuống lần nữa.

Bên Đại Phật Tự, tiếp theo đến lượt mấy tỷ muội Ôn Nhu và Ngô thị vào xin xăm.

Người đầu tiên là Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhẹ nhàng lắc vài cái, một thẻ tre đã rớt xuống.

Ôn Nhiên nhặt thẻ tre trên mặt đất lên, có hơi khẩn trương đưa cho tiểu tăng bên cạnh.

Tiểu tăng nhìn thoáng qua: "Xăm đầu tiên, thượng thượng thiêm*."

Tiểu tăng đặt thẻ tre vào lại trong ống thẻ, sau đó rút ra một mảnh giấy màu hồng từ dưới mặt bàn có viết ý nghĩa của lá xăm: "Đây là ý nghĩa của lá xăm đầu tiên, nếu thí chủ có gì không rõ hoặc muốn cầu điều gì, thì đến chỗ giải đoán xăm. Giải một lá hết 5 văn."

Xin xăm không tốn bạc, nhưng mà giải đoán xăm thì lại tốn tiền.

Muốn duy trì hoạt động của một ngồi chùa lớn như thế này, cũng cần bạc.

Thật ra ngôi chùa này rất biết cách kinh doanh.

Ngoại trừ kiếm bạc từ giải đoán xăm, còn bán một số loại bùa bình an, khai quang pháp khí; xem bát tự giúp bá tánh, chọn ngày hoàng đạo, khai quang, làm pháp, xem phong thủy, vv...

"Cảm ơn." Ôn Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, phấn khởi nhận lấy.

Ngô thị cười nói: "Nhiên nhi, con đến chỗ giải đoán xăm xếp hàng trước đi."

"Vâng." Ôn Nhiên cầm mảnh giấy trong tay, phấn khởi chạy đến.

Người tiếp theo chính là Ôn Hinh, Ôn Nhu và Ngô thị.

"Xăm số 19, thượng thượng thiêm."

"Xăm số 36, thượng thượng thiêm."

"Xăm số 66, thượng thượng thiêm."

Từng tiếng thượng thượng thiêm được báo ra, đám người bùng nổ!

"Trời ạ, năm người thế mà lại liên tục cầu được thượng thượng thiêm! Vận may cũng quá tốt rồi đi!"

"Không phải toàn bộ xăm trong ống thẻ đều là thượng thượng thiêm đấy chứ?"

"Hôm nay là ngày lành gì vậy, sao lại có nhiều thượng thượng thiêm như thế?"

"Chắc chắn là giờ lành ngày tốt, ông trời cho xăm tốt, người phía trước, mau lên đi! Tôi đang chờ cầu được thượng thượng thiêm đây!"

Vì thế động tác của người xin xăm càng nhanh, người đến đây xếp hàng xin xăm lại càng nhiều.

Người đến bái phật, hoặc đến lễ tạ thần, hoặc trong lòng có việc muốn cầu xin, có ai không hy vọng cầu được xăm tốt, được như ước nguyện chứ?

-

Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ, phấn khởi đi đến chỗ giải đoán xăm.

Vì sự riêng tư, chỗ giải đoán xăm là một gian trong thiện phòng, khi đến lượt bọn họ thì người một nhà cùng nhau đi vào.

Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ chào hỏi, rồi lại đặt mấy tờ giấy giải nghĩa xăm lên trên bàn.

Chủ trì giải đoán xăm đã sớm nghe thấy có mấy người cầu được thượng thượng thiêm liên tiếp, nhìn thoáng mặt mấy người hỏi: "Các vị thí chủ và người cầu được kim thiêm là người một nhà đúng không?"

Ngô thị gật gật đầu: "Đúng thế, đó là nữ nhi của tôi, con bé từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu."

"Không biết các vị thí chủ cầu điều gì? Hả?" Đột nhiên chủ trì phát hiện ra điều gì đó, ông nhanh chóng xếp mấy tờ giấy của bọn họ vào cạnh nhau.

Trong lòng mấy người Ngô thị cũng trở nên hồi hộp, không phải xảy ra chuyện gì không tốt đấy chứ?

Mấy tỷ muội Ôn Nhu cũng khẩn trương, không phải là thượng thượng thiêm sao? Sao lại có nhưng?

Ngô thị khẩn trương hỏi: "Nhưng cái gì?"

Chủ trì, vươn ngón tay ra, gõ gõ lên 4 tờ giấy, chỉ vào mấy từ đầu và cuối của mỗi câu rồi nói: "Tử khí đông lai, bỉ cực thái lai, đại cát! Cả nhà thí chủ có điềm lành phù hộ, mọi chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn trình tường. Tuy có khó khăn trở ngại, nhưng tất cả đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt."

Ngô thị nghe xong trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hù chết bà!

Sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng lại lời chủ trì nói, trong lòng vô cùng vui mừng!

"Mấy đứa nhỏ nhà tôi sẽ bình an khỏe mạnh đúng không?"

Ngô thị cảm thấy không có gì quan trọng hơn sức khỏe, thân thể.

Chủ trì gật gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên, nhưng mà tờ giấy giải nghĩa xăm chỉ có thể giải thích quá trình hiện tại, không chắc là đại biểu cho cả đời, muốn khỏe mạnh sống lâu thì vẫn phải dựa vào chính bản thân."

Ngô thị nghe xong thì rất phấn khởi, bà trực tiếp thanh toán một lượng bạc: "Cảm ơn chủ trì đã chỉ điểm."

Chủ trì nâng một bàn tay lên, nói một câu Phật ngữ: "Thí chủ khách khí."

Giải thiêm xong, Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ đi chỗ cây bạch quả tìm Ôn Noãn.

Mới đi ra ngoài cửa lập tức nhìn thấy hai mẹ con mang quần áo mộc mạc, nhưng giơ tay nhấc chân mang theo sự quý khí tự nhiên bước vào trong.

Biểu cảm hai người hơi khó nhìn, hẳn là ý nghĩa của quẻ xăm cầu được không may mắn lắm.

Một suy nghĩ hiện lên trong lòng Ngô thị, trong lòng thở dài một tiếng, trên thế gian này mỗi người đều có những mối lo riêng, không liên quan gì đến giàu sang hay bần cùng.

Bà chỉ cảm thán một chút như thế rồi dẫn mấy đứa con gái đi đến chỗ cây bạch quả tìm Ôn Noãn.

Ôn Noãn đã đứng chờ ở đó.

Trong nhóm xếp hàng chờ xin xăm và giải ý nghĩa của xăm có người nhận ra Ôn Noãn chính là người cầu được kim thiêm, cũng có người nhận ra nhóm người Ngô thị chính là người cầu được thượng thượng thiêm, bây giờ thấy người một nhà đứng cạnh nhau, không nhịn được nói: "Người cầu được kim thiêm và thượng thượng thiêm thế mà lại là người một nhà, trời ạ! Còn chừa đường sống cho người khác không!"

Lời này vừa nói ra giống như hòn đá làm cả hồ dậy sóng, con mẹ nó, cả nhà này là ai vậy!

Ánh mắt mọi người khi nhìn cả nhà Ôn Noãn vừa hâm mộ lại vừa ghen tị!

Rốt cuộc bọn họ những người tiếp theo không ai cầu được thượng thượng thiêm, chỉ có một người cầu được thượng thiêm, những người khác đa số trúng trung hạ thiêm, hạ hạ thiêm.

Có người không nhịn được hỏi chủ trì: "Có phải việc xin xăm có sự gian lận gì không? Nếu không vì sao người một nhà đều cầu được thượng thượng thiêm?"

Chủ trì nói một câu Phật ngữ, nói tiếp: "Người làm nhiều việc thiện ắt có hậu phúc lâu dài!"

-

Có không ít người xếp hàng tìm ngày hoàng đạo và xem bát tự, hơn nữa mỗi người đều dùng thời gian dài hơn thời gian xin xăm và giải đoán xăm, cho nên lúc này Vương thị mới đi ra.

Bà vừa đi ra liền lập tức hỏi: "Sao, các con cầu được xăm gì?"

Ngô thị sợ nói ra sẽ kéo theo càng nhiều thù hận, lập tức nói: "Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau!"

Vương thị vừa nghe thì trong lòng lộp bộp một tiếng, không phải là bốc trúng quẻ xăm không tốt đấy chứ?!

Biểu cảm bà nghiêm túc gật gật đầu, vì thế đoàn người vội vàng xuống núi.

Ôn Noãn nhìn ra sự lo lắng của Vương thị liền nói: "Bà nội yên tâm, chúng cháu cầu được xăm tốt."

Vương thị nghe xong lời này mới thả lỏng, nhưng mà có người ngoài ở đây, bà cũng không tiếp tục hỏi.

Chân núi, người một nhà lại thuê một chiếc xe bò về nhà.

Trên xe bò, Ngô thị hỏi: "Mẹ, tìm được ngày chưa? Khi nào mới khởi công?"

Vương thị vừa nghe thì phấn khởi nói: "Tìm được rồi, cuối năm nhiều ngày lành, có hai ngày lành, ngày mười chín là một, còn một ngày là ngày 26, các con cảm thấy ngày nào ổn?"

Ôn Nhiên lập tức nói: "Mười chín!"

Nàng ngóng trông nhà mới càng xây nhanh càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play