Ôn Gia Mỹ bị đau, bà lấy lại tinh thần dùng tay áo lau nước rửa chân trên mặt, vội chạy qua: "Xin lỗi, tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi chỉ nhất thời thất thần, sau này tôi không dám nữa!"

"Thất thần? Bà còn nhớ đến ai? Chẳng lẽ bà còn muốn nhớ đến tên nam nhân nào? Tôi đối với bà đã tốt như vậy! Bà ngay cả một quả trứng mà bà còn không sinh được, nhưng tôi cũng không giống cha bà, lấy một bình thê về nhà! Bà thế mà lại nghĩ đến nam nhân khác?"

Ôn Gia Mỹ lắc đầu: "Không có, tôi chỉ nghĩ không biết ca ca của tôi đã về nhà chưa thôi."

"Nhớ ca ca? Làm sao, muốn dùng Ôn Gia Thụy để hù tôi? Bà nghĩ ông đây sợ hắn sao?! Mới ba ngày không đánh mà đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói!" Hà Hoán Hồng không thèm mang giày trực tiếp xuống giường rồi đá lên người của Ôn Gia Mỹ.

Trước kia Hà Hoán Hồng cả ngày say rượu, Ôn Gia Thụy có đến đánh ông ta một trận, muốn đánh ông ta để ông ta tỉnh lại và có thể đứng dậy.

Nhưng mà tỉnh thì không có, ngược lại còn khiến ông ta ghi hận trong lòng!

Mỗi lần uống rượu đều sẽ lấy Ôn Gia Mỹ ra để trút giận!

"Bà nhờ hắn đến đây đi, để tôi đánh hắn! Xem ai có thể đánh thắng ai! Bà đưa hắn đến đây! Để hắn đến đây! Khiến cho hắn đến đánh tôi!"

Một cái rồi lại một cái giống như hạt mưa rơi xuống trên người Ôn Gia Mỹ, vừa nhanh vừa có lực.

Ôn Gia Mỹ đau đến mức chạy ra bên ngoài.

"Tiện nhân, bà muốn chạy trốn đi đâu? Muốn đi tìm tên đàn ông nào sao? Thế nào? Lão tử còn chưa thoả mãn được bà hả?" Ông ta kéo quần áo của Ôn Gia Mỹ rồi đẩy bà lên giường, không để ý đến sự phản kháng của bà.

Tương thị ở một gian phòng khác nghe thấy tiếng động, chỉ lắc đầu chứ không quan tâm.

Bà ta lặng lẽ đi xuống giường, mở cái sọt mà Ôn Gia Thụy để lại, nhìn thấy sấp vải tinh xảo thì hai mắt cũng đều bừng sáng!

Bà ta lại mở những hộp kia ra nhìn, sau đó cất từng món một, giống như chưa từng bị ai chạm qua.

Dáng vẻ này, không hề giống dáng vẻ của người không nhìn thấy!

Ngày hôm sau, cách trời sáng còn rất lâu, vào lúc người ta buồn ngủ nhất thì bên ngoài đã truyền đến tiếng Ngô thị thức dậy để làm bữa sáng, thanh âm tuy rất nhỏ nhưng Ôn Noãn vẫn bị đánh thức, nàng rất muốn ngủ tiếp, cảm thấy mắt cũng mở ra được, nhưng sau khi nàng nằm ở trên giường lăn một vòng vẫn là đứng dậy, để đi làm bữa sáng phụ mẹ.

Bởi vì cả nhà đều đã dậy!

Hôm nay các ca ca sẽ đi lên thư viện Lộc Sơn để bái sư, giờ tỵ canh ba ở thư viện sẽ có cuộc thi, đi phủ thành phải ngồi xe ngựa đến hai canh giờ, cho nên hai cha con sẽ xuất phát từ giờ Mão.

Bữa sáng là mì làm từ tối qua, bánh bao thịt hấp cùng canh trứng, mấy cha con trực tiếp mang theo trên đường ăn cho tiện.

Ôn Gia Thụy đi đến nhà trưởng thôn để mượn xe ngựa, mấy cha con mặc quần áo mới đã được chuẩn bị từ trước để làm lễ bái sư, sau đó liền xuất phát.

Mà Ôn Noãn cũng đã ăn xong bữa sáng, Vương thị và Ngô thị liền dặn bọn nhỏ đi mặc quần áo chỉnh tề, mang theo hai cái giỏ đựng đồ cúng tế, đến cổng thôn ngồi xe bò để đi đến Đại Phật tự.

Mấy ngày nay Ngô thị cùng Ôn Nhu và Ôn Hinh đều may quần áo mỗi buổi tối, nên đã may xong cho mỗi người một bộ đồ mới.

Dù sao quần áo của mọi người không rách rưới thì cũng đều ngắn.

Nên hôm nay cả nhà đều mặc đồ mới rời khỏi nhà.

Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào áo cà sa, những lời này cũng không phải không có lý. Cả nhà sau khi mặc quần áo mới thì tinh thần cũng rạng rỡ hơn.

Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị sinh tốt, trai thì tuấn tú gái thì xinh đẹp.

Cộng thêm mỗi ngày đều được ăn ngon, hơn nữa rau dưa ăn hàng ngày đều là loại dùng mây tía để nuôi dưỡng nên mỗi người đều trông có da thịt hơn, sắc mặt của Ôn Nhu cũng được mây tía của Ôn Noãn chăm sóc cho tốt hơn, nên cũng càng ngày càng đẹp mắt.

Chỉ có điều, bởi vì mỗi ngày đều ra sông mò ốc rồi bán ốc khắp hang cùng ngõ hẻm nên bị phơi nắng có chút đen, ngoài Ôn Noãn ra thì làn da của ai cũng đều đen, nhưng ai cũng tràn đầy năng lượng.

Bởi vì thời gian còn sớm, lại đi trên đường làng, vì lúc này người dân mới dậy làm đồ ăn sáng cho nên dọc đường đi không gặp người nào.

Cả nhà Ôn Noãn ngồi lên trên chiếc xe bò ở cửa thôn, đi nửa canh giờ đã đến chân núi Thanh Thúy.

Đại Phật tự là ngôi chùa của hoàng thất, hương khói rất nhiều, ngày thường sẽ mở cho dân thường đến nhưng đến ngày quan trọng thì nơi này sẽ không mở cho người ngoài.

Bởi vì nơi này cách kinh thành không xa, đi đường hai ba ngày là đã đến, cho nên đôi khi sẽ có quý nhân ở kinh thành đến nơi này cúng Phật, nhưng rất ít.

Dù sao cũng có một ngôi chùa hương khói cực thịnh gần ngay kinh thành.

Mỗi ngày rằm tháng giêng ở Đại Phật tự đều có rất nhiều người đến, cho nên dưới chân núi có không ít xe bò và xe ngựa, còn có rất nhiều người dựng quầy bán giấy tiền vàng bạc, nhang và nến, cùng các loại hoa quả và đồ để cúng khác.

Còn có bán thức ăn (khoai môn nhỏ, khoai lang, đậu phộng, và bữa sáng) bùa bình an, nút bình an vân vân, vô cùng náo nhiệt.

Ngô thị đi mua một phần giấy tiền vàng bạc, nhang và nến.

Vì họ có mang theo đồ cúng đến nên không cần mua hoa quả, bánh kẹo.

Mấy người bọn họ bắt đầu bước lên cầu thang trăm bậc để lên núi.

Sau khi thắp hương trước Phật xong, bỏ thêm một trăm văn tiền để mua dầu mè, Vương thị thì đi tìm đại sư để tính ngày hoàng đạo.

Hôm nay có rất nhiều người đến xin xăm, đội ngũ xếp dài thành mấy vòng đứng đầy ngọn núi.

Nghe nói từ sáng sớm đã có người đến xin được kim ký, cho nên mọi người đến dâng hương cũng nhịn không được mà đi xin xăm, để xem có thể xin được kim ký không.

Ngô thị nghe xong lòng cũng ngứa ngáy: "Chúng ta cũng đi xin xăm đi."

Nhiều người như vậy, Ôn Noãn định nói để lần sau đi!

Nhưng mà Ôn Hinh và Ôn Nhiên đã rất tự giác đi xếp hàng, dáng vẻ vô cùng phấn khích vui vẻ.

Ngay cả Ôn Nhu cũng có chút khao khát.

Ôn Noãn im lặng, lời nói để lần sau cũng không thể nói ra khỏi miệng, vả lại Ngô thị cũng đã đi qua đó, còn dặn dò Ôn Noãn và Ôn Nhu đi qua bên đó xếp hàng.

Ôn Noãn nghĩ đến bản thân cũng vì một tượng Phật tỏa ra mây tía đưa nàng xuyên đến đất nước Nạp Lan không có trong lịch sử này.

Quên đi, cầu thì cầu! Vừa lúc cũng hỏi một chút xem vì sao nàng lại đến triều đại này.

Để xem Đức Phật nơi này có linh hay không.

Mọi người trong nhà đều để cho Ôn Noãn lên đầu, để nàng là người đi cầu xin đầu tiên, còn những người khác đi theo phía sau nàng. Tất cả mọi người đều muốn biết thân thể của nàng đã tốt chưa.

Ôn Noãn cảm thấy chuyện thân thể của nàng thế nào, thay vì xin xăm hỏi Phật thì không bằng nàng nên hỏi chính mình!

Xin xăm không mất quá nhiều thời gian, vì thời gian đoán xăm mới cần dài, cho nên sau một khắc đã đến lượt nàng.

Ôn Noãn nhận ra que trúc trong ống đều nhuộm một màu đỏ, chỉ có một cây là được nhuộm màu vàng khác biệt, nàng nhịn không được mà thầm oán chẳng lẽ trong nguyên cái ống đó chỉ có một cái thẻ tốt!

Nàng quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính bái lạy tượng Phật lớn bằng vàng, rồi mới cầm lấy ống thẻ, tâm không tạp niệm lắc lắc, mà kim ký cứ như vậy tùy ý rơi trên mặt đất.

Những người xếp hàng ở phía sau đều nhịn không được mà hét lên kinh hãi: "Kim ký! Là kim ký! Lại có người xin được kim ký."

Chính Ôn Noãn cũng bất ngờ một chút, không nghĩ tới bản thân lại may đến vậy.

Mọi người nghe thấy cũng đều vây quanh lại đây: "Hôm nay thế mà đã có hai người đến cầu được kim ký rồi! Hôm nay là ngày gì vậy? Kim ký được đặt ở trong chùa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có ai cầu được, hôm nay thế mà đã có hai người trước sau đều cầu được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play