"Tiểu cô, tụi cháu có quần áo rồi nên không cần may cho tụi cháu đâu ạ." Mấy đứa nhỏ vội nói.

Ai cũng biết gia cảnh của tiểu cô cũng không dễ dang gì, còn phải chăm sóc người mẹ chồng không thấy đường nữa.

Sau khi tiểu dượng làm ăn thất bại thì vẫn chưa đứng lên được, suốt ngày chỉ say đắm trong rượu.

Tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai của tiểu cô.

Tiểu cô may vá để kiếm sống, còn bán trứng gà, bán đồ ăn, nhưng số tiền dành dụm ít ỏi đó đều bị tiểu dượng cầm lấy đem đi mua rượu uống.

Hơn nữa không biết sức khỏe của tiểu cô có phải di truyền từ Vương thị không, hay thậm chí so với Vương thị còn nghiêm trọng hơn, vì đã kết hôn mười năm rồi những vẫn chưa sinh được một đứa con nào.

May mắn, mẹ chồng của tiểu cô không để ý, tiểu dượng ngoài việc say rượu ra thì đối xử với tiểu cô cũng rất tốt.

"Tiểu cô, muội không cần may quần áo cho tụi nhỏ làm gì, tụi nhỏ đều có quần áo mặc, bạc cứ để dành để sống qua mùa đông đi. Tỷ có chuẩn bị cho muội vải để may ba bộ quần áo, bà thông gia và tiểu dượng cũng có, gần đây trong nhà bận rộn, việc thêu thùa may vá thì ty không giỏi bằng muội, nếu không cũng đã may xong quần áo."

Ngô thị đưa cái sọt cho Ôn Gia Mỹ xem: "Những đồ vật kia tỷ đều để trong cái sọt này, muội lấy cái sọt này đi, bên trong còn có chút thức ăn để muội bồi bổ thân thể."

Nhanh chóng mang thai!

Ôn Gia Mỹ vội rút tay về phía sau: "Muội không cần đâu, chị dâu cứ giữ để bồi bổ cơ thể cho Noãn nhi đi."

Vừa rồi ở trong nhà, nàng biết bên trong có đồ đáng giá!

Làm sao nàng dám lấy!

Ôn Noãn nhìn thấy trên cánh tay của tiểu cô vừa rụt về kia có vết máu bầm.

Vương thị nhìn con gái mình chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc nửa đầu, trông cũng không khác mình là mấy, bà ấy cảm thấy chua sót trong lòng: "Cầm lấy! Thứ này trong nhà có rất nhiều, đều của người khác tặng. Gần đây mắt của bà thông gia đã tốt hơn chút nào chưa? Hoán Hồng còn uống rượu không?"

"Mọi chuyện đều tốt, mắt của mẹ chồng con đã không còn đau nên cũng không cần khám bệnh nữa. Nhưng mà lỗ tai có lẽ do tuổi đã lớn, nên nói chuyện thường không nghe được. Tướng công đã không còn uống rượu nữa, nửa năm gần đây đã ra ngoài đi tìm việc làm, mẹ không cần lo lắng đâu ạ."

Vương thị nghe xong những lời này cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!"

Ôn Noãn lại nhận ra vào lúc tiểu cô nói những lời này đều cúi đầu, ngón tay đặt ở phía sau giật giật không yên.

"Trời cũng không còn sớm! Mẹ không giữ con ở lại nữa, con mau về nhà đi. Mẹ chồng của con còn đang chờ con trở về chăm sóc nữa! Chút bạc này con cầm lấy mua ít đồ bồi bổ thân thể, mau chóng có con. Không cần phải tiết kiệm để đầu óc thư giãn sẽ nhanh chóng có con. Con càng mong có con thì nó sẽ càng không đến!"

Bà ấy nghĩ đến chuyện con gái vì sao đã nhiều năm mà không có con, đầu cũng bạc trắng.

"Con biết rồi ạ, những thứ này con không lấy đâu, trong nhà cũng vừa mới thu hoạch có rất nhiều đồ để ăn rồi!"

Ôn Noãn đi lên kéo lấy tay của tiểu cô, nàng muốn bắt mạch cho tiểu cô một chút.

Nhưng tay Ôn Noãn vừa mới chạm vào tay của Ôn Gia Mỹ, Ôn Gia Mỹ đã nhanh chóng rút lại trực tiếp lùi về sau vài bước: "Noãn nhi, trời sắp tối rồi, tiểu cô phải về nhà. Khi nào tết đến tiểu cô lại đến thăm cháu."

"Mẹ, tứ ca, chị dâu, con về đây!"

Ôn Noãn thấy vậy cũng không tiến lên trước, nàng suy nghĩ rồi thuận tiện nói: "Cha, cha đưa tiểu cô về nhà đi!"

Ôn Gia Thụy gật đầu, ông ấy cũng đang dự tính làm vậy, ông ấy đeo cái sọt lên lưng: "Đi thôi tiểu muội! Ca ca tiễn muội".

Ôn Gia Mỹ vừa nghe đã kinh ngạc, vội xua tay: "Không cần, không cần đâu!"

Vương thị tức giận: "Con khách khí cái gì? Mau đi đi! Con đi đường một mình vào ban đêm sẽ không an toàn, cũng thuê một chiếc xe ngựa về cho nhanh."

Ôn Gia Mỹ gả cho người ở khá xa thị trấn.

Tất cả mọi người đều khuyên.

Ôn Gia Mỹ cũng không thay đổi được gì nên chỉ có thể đồng ý.

Ôn Noãn nhịn không được mà ở bên tai Ôn Gia Thụy thấp giọng dặn dò vài câu.

Mặt Ôn Gia Thụy trầm xuống, ông ấy gật đầu rồi đưa Ôn Gia Mỹ lên xe ngựa đã thuê.

Cả nhà Ôn Noãn cũng đi vào trong thôn.

"Nhị tỷ, Ôn Uyển là người của Giáo Nhạc Phường sao?" Ôn Noãn nghĩ đến Ôn Uyển đã sáng tác một danh khúc nên mới có thể tham gia Thiên Thu yến, vì vậy nàng cũng không nhịn được hỏi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Noãn không tìm được nhiều ký ức về Ôn Uyển.

Bởi vì Ôn Uyển rất ít quay về thôn mà chỉ có vào lúc năm mới hay tiệc mừng thọ của ông Ôn và Chu thị thì mới trở về, mà khi đó thời tiết đều rất lạnh, cũng đúng lúc thân thể của nguyên chủ yếu ớt nhất, cả ngày đều ốm đau nằm ở trên giường, nên mới không tiếp xúc được nhiều.

Nguyên chủ chỉ cảm thấy Ôn Uyển khá đoan trang, đối với ai cũng lễ phép nhã nhặn.

Ôn Ngọc thì luôn nói chuyện bằng thái độ đáng ghét, luôn là dáng vẻ lỗ mũi hướng lên trời, cho nên ấn tượng của nguyên chủ đối với Ôn Ngọc sâu đậm hơn.

Hiện tại xem ra, Ôn Uyển có lẽ là người khôn ngoan nhất.

Ôn Hinh lắc đầu: "Không phải, nhưng dường như nàng ta đã bái được một lão sư ở Giáo Nhạc Phường."

Ôn Noãn hiểu được, nàng nhíu mày lại.

Ôn Hinh thấy vậy vẻ mặt của Ôn Noãn thì cũng lo lắng: "Sao vậy? Muội không thoải mái sao?"

Ôn Noãn lắc đầu: "Không sa, muội chỉ cảm thấy như đang tự vác đá đập vào chân mình".

Sau này nàng sẽ không bán khúc kiếm bạc nữa.

Ôn Hinh: "???"

Là cái gì vậy?

-

Trời đã tối, từng nhà trong thôn đều tắt đèn đi ngủ, Ôn Gia Thụy lúc này mới về nhà.

Ông ấy ngồi xe ngựa lên trấn rồi lại đi bộ trở về.

Đã quá muộn, nên phu xe cũng không muốn trở vào thôn lần nữa.

Ôn Noãn đang vẽ tranh chợt nghe tiếng động, nàng đi ra ngoài, sợ Vương thị nghe thấy sẽ lo lắng, nên nhỏ giọng hỏi: "Cha, cha có hỏi vì sao tay của tiểu cô lại bị thương không?"

"Vào lúc ngày mùa, tiểu cô đã mượn xe bò của người khác để chở lương thực về nhà, nhưng vì không kiểm soát được con bò đó nên bị sừng bò đâm. Tiểu cô của con vì ngăn lại nên bị thương một chút, bà thông gia và tiểu dượng của con cũng không có gì không ổn cả. Noãn nhi, con đừng suy nghĩ nhiều, nhân phẩm của nhà bọn họ không tệ, đối với tiểu cô của con cũng tốt! Khi cha đưa tiểu cô của con về trời cũng đã tối, nhưng bà thông gia cũng không mặt nặng mày nhẹ với tiểu cô con, còn để dành cơm cho muội ấy! Tiểu dượng của con thì đi làm công tới tận khuya mới về, còn tự mình nấu cơm ăn cũng không có nhăn nhó gì.

Tiểu dượng của con trước kia là bị đả kích nên mới uống rượu, nhưng cũng không có đánh người. Hiện tại cha thấy tinh thần của hắn cũng không tệ, có lẽ đã phấn chấn trở lại. Cha còn làm theo lời con nói mà vào nhà của tiểu cô con ngồi một lát rồi mới về."

Ôn Noãn nghe vậy xong cũng gật đầu, nàng có chút đăm chiêu, chẳng lẽ là do nàng đã ảo giác?

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng của nàng đối với tiểu dượng này thật sự không tệ.

Vẻ ngoài còn rất tuấn tú, trước kia là người bán hàng rong, sau lại bị người ta lừa mua trúng hàng giả, phải dùng hết bạc trong nhà để bồi thường.

Vậy cuối cùng thì tiểu cô đang sợ cái gì?

-

Mà tiểu dượng có nhân phẩm không tệ ở trong miệng của Ôn Gia Thụy vào giờ phúc này đang ngồi ở bên giường, vừa cầm bầu rượu thưởng thức, vừa hưởng thụ việc Ôn Gia Mỹ rửa chân cho ông ta.

Bởi vì hôm nay Ôn Gia Mỹ gặp được người nhà mà ít khi được gặp, nhất thời thất thần nên động tác của tay cũng vô thức mà mạnh hơn một chút.

Khiến cho Hà Hoán Hồng bị đau, ông ta lập tức đá lên mặt của bà một cái, khiến bà ngã ra sau: "Con tiện nhân này, bà muốn bóp gãy xương của tôi hả? Đã không sinh được thì thôi, ngay cả việc hầu hạ tướng công cũng không biết sao? Tầm thường chính là tầm thường, rửa cái chân cũng không làm được, tôi lấy bà về để làm gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play