Rất nhanh cả thôn đều biết Ôn Nhu được đón trở về!
Nhưng mà mọi người đều không để ý nàng, rất nhiều người đều cảm thấy nàng xem như đã bị hủy hoại.
Thôn dân giáp: "Chẳng lẽ đầu của Ôn Gia Thụy bị úng nước, đón trở về làm gì chứ? Ở nhà họ Tiền ăn ngon mặc ấm, sau này Tiền công tử thi đậu tú tài thì nàng chính là tú tài phu nhân! Nếu là đậu cử nhân, làm quan thì sẽ là phu nhân nhà quan."
Thôn dân Ất: "Ôn Nhu là cô nương tốt, đáng tiếc! Dù sao cũng từng làm vợ người ta, ở nhà người khác một năm, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Về sau chỉ có thể tùy tiện gả cho người đã mất vợ, hoặc là bỏ vợ!
Thôn dân Bính: "Tôi nghe nói hình như Tiền tú tài làm điển sử! Rất oai phong! Tôi còn thấy công tử nhà đó ở cùng một chỗ với một cô nương ăn mặc rất xinh đẹp, những người trong huyện nói đó là con gái nhà phú thương, chắc chắn là người nhà họ Tiền không cần nàng, quá đáng thương! Đây là bị từ hôn, là giày rách, hàng đã qua sử dụng, muốn gả cho người chồng tốt cũng không được!"
"Con gái nhà ông ta đều không được, một người bệnh tật ốm yếu bị người ta từ hôn, hiện tại lại thêm một người bị người ta từ hôn, vẫn luôn là bị người ta từ hôn, nói không chừng là có lý do gì đó mà chúng ta không biết..."...
Chu thị cũng nghe thím Vĩnh Phúc nói, bĩu môi: "Một cái giày rách, đón trở về làm gì? Ở trong nhà làm bà cô già sao? May mắn đã dọn ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến thanh danh của Uyển nhi và Ngọc nhi của tôi! Tiện loại chính là tiện loại, đi làm con dâu nuôi từ bé cũng bị người ta trả hàng!"
Thím Vĩnh Phúc thấy Chu thị có khách nên cũng hiểu chuyện không ở lâu, bà ta tiếp tục chạy tới chia sẻ tin tức với những người khác.
Trùng hợp hôm nay chị dâu nhà mẹ đẻ của Chu thị, Tưởng thị đến chơi, đợi thím Vĩnh Phúc rời đi, đôi mắt vẩn đục xoay chuyển:
"Cô cả, Cường Tử cũng đến lúc cưới vợ rồi, muội phải giúp ta nhìn xem có cô nương nào tốt! Muội cũng biết hoàn cảnh của Cường Tử, tìm người cần mẫn, dễ đối phó là được. Từ hôn, người tốt, vẻ ngoài không quá xấu là được!"
Chu thị ngẩn người.
Tưởng thị nói xong lại lôi kéo thiếu niên cầm ống trúc chơi đá dế ở bên người: "Cường Tử, để bà cô của cháu tìm một người vợ cho cháu có được không?"
Cường Tử ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trắng nõn, cũng được xem là gương mặt điển trai: "Bà nội, vợ là cái gì?"
Trong miệng hắn ta đang ngậm kẹo, giọng nói có chút hàm hồ, lúc nói chuyện, nước miếng lập tức chảy xuống, hắn ta vươn đầu lưỡi ra liếm trở về, sau đó lại dùng cổ tay áo lau khóe miệng.
"Vợ chính là người giặt quần áo nấu cơm cho cháu, giúp cháu tắm rửa, dỗ cháu ngủ, sinh con cùng cháu, cái gì cũng phải nghe lời của cháu!"
"Có chơi với cháu không?"
"Có, cháu muốn chơi với nàng thế nào thì chơi như vậy! Làm ngựa cưỡi cũng được!"
"Vậy cháu muốn cưới vợ, bà cô tìm vợ cho cháu đi! Cháu muốn một người vợ xinh đẹp!"
Chu thị nghe vậy cười nói: "Ôi chao, Cường Tử nhà ta còn biết muốn một người vợ xinh đẹp luôn! Được rồi, bà cô sẽ tìm một người vợ xinh đẹp cho cháu, cháu cứ chờ đi!"
Tưởng thị nghe vậy vội vàng nói: "Cô cả bọn nhỏ, vậy việc này làm phiền muội!"
"Nói gì vậy, chẳng lẽ muội không muốn Cường Tử được tốt sao?" Con người Chu thị này đối xử với người nhà mẹ cũng không tệ.
Lại nói bà ta cũng đau lòng đứa bé Cường Tử này.
Chu thị nhéo giữa chân mày, việc này không dễ làm! Nói như vậy không được, trừ khi là có chút chuyện ngoài ý muốn.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa là ngày thành hôn của Lượng nhi, chị dâu nhớ mang theo Cường Tử đến ăn tiệc."
Tưởng thị do dự một chút: "Cường Tử vẫn luôn như một đứa trẻ, không hiểu chuyện, lúc đó người nhiều, có gây phiền toái cho muội không?"
"Không đâu, Cường Tử vẫn luôn rất nghe lời."
"Được."
Bên ngoài thôn dân bàn tán như thế nào, cả nhà Ôn Noãn cũng không biết.
Ở cuối thôn, sau khi cả nhà Ôn Nhu đi vào nhà.
Ôn Nhu quỳ xuống với Vương thị và Ngô thị, quỳ lạy hai người: "Bà nội, mẹ, con đã trở về, mấy năm nay làm mọi người lo lắng rồi!"
"Con bé ngốc, mau đứng lên!" Vương thị nghẹn ngào đi lên đỡ cháu gái lớn của mình dậy, nhịn không được mà ôm nàng khóc rống.
Ngô thị cố nén không tiến lên ôm Ôn Nhu, không ngừng nói: "Nhu nhi, con đã trở lại!"
Sau đó cũng không biết là ai bắt đầu, cả nhà cầm lòng không được mà cùng ôm nhau khóc rống.
Mấy năm nay bọn họ đều sống quá khổ! Quá khó khăn!
Vất vả lắm tâm trạng của mọi người mới khôi phục trở lại.
Vương thị đỏ khóe mắt nắm đôi tay thô ráp của Ôn Nhu, đôi tay vốn phải mềm mại kia lại thô ráp đến mức giống lưỡi hái, sờ một cái lại cảm thấy đau như cắt thịt. Mười đầu ngón tay, mu bàn tay, tràn đầy vết nứt thật sâu, có một số vết nứt còn dính máu khô.
Cô gái mười ba tuổi, bởi vì làm việc nặng trong thời gian dài, làn da thô ráp, ngăm đen, quầng thâm mắt vừa lớn vừa thâm, thật sự giống như một người phụ nữ nông dân hơn hai mươi tuổi, bà ấy nhịn không được mà mắng: "Vợ của Tiền tú tài kia thật là đáng chém ngàn đao, tra tấn cháu gái như hoa như ngọc của tôi thành như vậy!"
Nói một lúc, nước mắt lại chảy.
Đôi mắt của Ngô thị cũng sưng lên, bà nghẹn ngào đến mức yết hầu như tắc nghẽn, đau lòng đến mức nói không nên lời!
Đây là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, lúc trước xinh xắn rạng ngời, khắp làng trên xóm dưới người xinh nhất chính là Nhu nhi nhà bà!
Ngược lại là Ôn Nhu thấy mẹ và bà nội như vậy còn cười an ủi bọn họ. Nhưng nàng càng săn sóc hiểu chuyện như vậy, mọi người lại càng đau lòng hơn.
Cuối cùng vẫn là Ôn Gia Thụy nói Ôn Nhu và Ôn Noãn đều đói bụng, đã qua giờ cơm trưa, hai người bọn họ mới ngừng rơi nước mắt, vội vàng đi dọn cơm.
Trong lúc ăn cơm, mấy đứa nhỏ vui tươi hớn hở ngươi một lời ta một ngữ kể lại chuyện nhà trong mấy ngày nay, bởi vậy Ôn Nhu mới biết trong nhà đã thay đổi lớn như thế nào.
Bữa cơm này cả nhà ăn rất hoà thuận vui vẻ, vui cười liên tục.
Ôn Nhu về nhà, cái nhà này cuối cùng cũng hoàn chỉnh!
Ôn Nhu về nhà, nhưng người một nhà cũng không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục mò ốc nước ngọt kiếm bạc.
Ôn Nhu muốn hỗ trợ, nhưng cả nhà không cho, bảo nàng ở trong nhà nghỉ ngơi một chút.
Ôn Nhu không lay chuyển được, đành ở trong nhà, cầm hộp kim chỉ bắt đầu làm quần áo.
Mỗi đêm Ngô thị và Vương thị đều làm quần áo, quần áo của bọn nhỏ đã làm xong, hiện tại đến làm quần áo cho người lớn.
Ôn Noãn ở trong phòng viết viết vẽ vẽ, không biết là mân mê cái gì.
Buổi chiều lại sắp đến giờ châm cứu, Ôn Noãn đi ra thì thấy Ôn Nhu đang ngồi trong sân làm quần áo.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đại tỷ này rất thích cầm kim chỉ, cũng rất khéo tay, biết thêu rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ đơn giản.
Lúc này ngoài cổng truyền đến tiếng gõ vang, Ôn Noãn thu hồi ánh mắt, đi mở cửa.
Lần này là Lâm Tinh tự mình tới đón Ôn Noãn, cũng tặng mười mấy sọt quả hồng và một số thức ăn.
Ôn Noãn nhéo giữa chân mày, đây là hái hết tất cả quả hồng trên cây xuống đưa tới đây à!
Trong nhà đã chất đầy đồ vật hắn tặng: "Về nói với chủ tử nhà huynh là miếu nhà tôi nhỏ, lại đưa nữa là không chứa nỗi."
Lâm Tinh không đáp lời này, mà vô cùng cung kính nói với Ôn Noãn: "Ôn cô nương có thời gian rảnh không? Chủ tử nói, nếu cô có thời gian rảnh thì mời cô lên núi một chuyến."
Ôn Noãn lập tức đi theo lên núi.
Trên núi.
Lâm Tinh dẫn Ôn Noãn đến bên ngoài thư phòng, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn Đường Võ Hiền đang cúi đầu: "Đây là ý kiến hay mà ngươi nghĩ ra?"
Dời thôn dân vùng biên cương đến nơi an toàn trốn qua mùa đông, làm binh lính thống nhất bảo vệ?