Tiền Thành Vũ đoán không sai, hơn nữa việc tính sổ sau này còn đến sớm hơn so với dự đoán của Tiền tú tài!
Ông ta cho rằng nhanh nhất cũng phải là ngày hôm sau, tốt xấu cũng chừa cho ông ta một chút thời gian chuẩn bị.
Không ngờ đến buổi chiều ông ta đã bị bắt nhốt vào nhà tù, hơn nữa còn bị hủy bỏ tư cách tú tài, cả nhà bị giáng xuống làm dân thường, con cháu ba đời nhà họ Tiền không được tham gia khoa cử, vào triều làm quan!
Còn bị phạt ba trăm lượng bạc trắng, một nhà bốn người đều bị đánh hai mươi gậy, đây là trừng phạt do mấy năm nay ông ta lợi dụng cái danh tú tài giúp thôn dân trốn thuế, ỷ thế hiếp người.
Nhà họ Tiền xuống dốc!
Tiền đồ của Tiền Thành Vũ bị huỷ hoại!
Các thôn dân của thôn họ Tiền vì tội trốn thuế mà bị tăng cao thuê má lên ba mươi phần trăm trong vòng năm năm! Hơn nữa còn phải nộp bù phần thuế không giao lúc trước!
Đây chính là muốn mạng người!
Tất cả người trong thôn họ Tiền hận nhà Tiền tú tài muốn chết!
Bởi vì hai năm trước là tú tài nương tử đề nghị bọn họ ghi tên ruộng đất dưới danh nghĩa của Tiền tú tài thì có thể không cần giao thuế má, bọn họ chỉ cần giao một nửa thuế của triều đình cho ông ta là được.
Giao thuế má ít hơn một nửa, các thôn dân thấy có lợi, sao có thể không vui!
Không nghĩ những thứ từng trộm đi, trốn thoát lại có một ngày bị phạt nhổ ra toàn bộ! Còn sẽ bị phạt nộp thêm một nửa phần thuế má trong vòng năm năm!
Hơn nữa học sinh của thôn họ Tiền không được tham gia khoa cử trong vòng ba năm!
Đây chính là chuyện lớn!
Sau này người dân của Tiền gia thôn đi ra ngoài sẽ thấp hơn người khác một đoạn!
Mọi người đều hận Tiền tú tài muốn chết, Tiền Thành Vũ và tú tài nương tử đi ra thôn cũng bị thôn dân bắt nạt.
Nhưng mà cuộc đời đa phần đều là như vậy, lúc ngươi phát đạt, rất nhiều người nịnh bợ ngươi, dựa vào ngươi; khi ngươi xuống dốc, những người từng nịnh bợ ngươi kia sẽ rời xa ngươi, thậm chí còn dẫm ngươi, giẫm đạp ngươi.
Mà nhà Tiền tú tài chính là gieo gió gặt bão!
Đương nhiên những điều này đều ở phía sau.
Trước xe ngựa.
Ôn Nhu nhìn bài trí bên trong xe ngựa, đứng ở bên cạnh lắc đầu nhỏ giọng nói với Ôn Noãn đang dìu mình: "Noãn nhi, tỷ đi đường trở về là được! Trên người tỷ bẩn".
Trên người nàng đều là bùn đất và rơm rạ, còn ướt dầm dề, xe ngựa này xa hoa tinh xảo, vị trí ngồi còn được lót da Bạch Hổ mềm mại, trên sàn cũng lót tấm thảm xinh đẹp.
Đồ vật ở đây vừa nhìn đã biết là vô cùng đắt đỏ, là nàng chưa bao giờ được nhìn thấy, nàng sợ làm dơ xe ngựa của người ta.
Ôn Noãn nghe vậy thì nhíu mày, nàng đã nhận ra trên người Ôn Nhu bị phỏng.
"Thập Thất ca sẽ không để ý, đại tỷ, trên người tỷ bị phỏng, cần mau chóng xử lý."
Bị nước ấm làm phỏng đầu tiên là cần dùng nước lạnh rửa qua, cho làn da hạ nhiệt độ, nếu không vết thương sẽ càng nặng hơn.
Hiện tại đã kéo dài rất lâu rồi.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên nhảy xuống xe ngựa, ném một lọ thuốc mỡ cho Ôn Noãn, nói với Ôn Nhu: "Ôn cô nương đừng lo lắng, xe ngựa là dùng để ngồi, lo sợ làm dơ xe ngựa mà không dám ngồi có phải lẫn lộn đầu đuôi hay không?"
Ninh Hoài Kiệt và Âu Dương Hoài An: "..."
Bọn họ tin lời hắn thì chết liền!
Người này có thói ở sạch đến mức ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể ngồi xe ngựa của hắn!
Càng không cần nghĩ đến bọn họ!
"Nha đầu, cô và đại tỷ của cô ngồi chiếc xe ngựa này đi." Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn.
"Cảm ơn." Ôn Noãn nhận lấy: "Đại tỷ mau lên xe đi, muội giúp tỷ xử lý vết thương một chút."
"Ôn thúc, chúng ta đi ngồi chiếc xe ngựa khác." Nạp Lan Cẩn Niên mời Ôn Gia Thụy lên xe ngựa của Âu Dương Hoài An.
Ôn Gia Thụy cũng hối thúc nói: "Nhu nhi, Thập Thất là người rất tốt, con đừng lo lắng, mau lên xe xử lý vết thương đi!"
Khóe miệng của Âu Dương Hoài An run lên: Người tốt―― cái rắm!
Đều là giả vờ!
Mấy người đàn ông ngồi một chiếc xe ngựa khác, nghênh ngang rời đi.
Ôn Nhu thấy vậy không biết phải làm sao, chỉ có thể đi theo lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Ôn Noãn cẩn thận cởi quần áo của Ôn Nhu, thấy vết bầm tím lớn lớn bé bé, đây đều là vết thương cũ.
Thấy ghê người nhất chính là vết bỏng trên người.
Ôn Noãn nổi trận lôi đình, hận không thể lại đá Tiền Thành Vũ một chân! Nàng lấy thuốc mỡ Nạp Lan Cẩn Niên cho mình ra, mở nắp bình.
Trong nháy mắt, một mùi hương mát lạnh tỏa ra khắp toàn bộ xe ngựa.
Nàng nhanh chóng đổ tất cả chất lỏng trong suốt trong bình lên miệng vết thương, sau đó tìm bông gòn sạch sẽ trong hộp thuốc của Nạp Lan Cẩn Niên, cẩn thận bôi đều thuốc mỡ lên miệng vết thương, cũng không dấu vết sử dụng mây tía chữa thương giúp nàng.
Ôn Nhu cảm nhận được sự lạnh lẽo, cơn đau đớn kia thế mà lại lập tức biến mất, nàng có chút bất an: "Noãn tỷ nhi, thuốc dán này rất đắt đúng không?"
"Cũng tạm." Ôn Noãn lấy băng gạc ra băng bó vết thương, sau đó giúp Ôn Nhu mặc quần áo vào.
Ôn Nhu lại có chút không tin.
Thuốc này vừa bôi lên miệng vết thương là lập tức không đau, có thể không đắt sao?
Ôn Noãn nói sang chuyện khác, hỏi Ôn Nhu về chuyện ở nhà họ Tiền.
Ôn Nhu không muốn làm Ôn Noãn lo lắng, đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vết bầm tím trên người là nàng tự mình va đập, bị phỏng cũng là bản thân nàng đụng phải, nhưng thật ra khi nói đến chuyện tội tử hình, nàng không muốn có người vô tội bị hại.
Ôn Noãn cũng không truy hỏi, dù sao tất cả đều đã qua, sau này nàng sẽ không để tỷ tỷ phải chịu một chút đau khổ và uất ức nào nữa!
Gần 1 tiếng sau, xe ngựa đã trở lại cuối thôn.
Nạp Lan Cẩn Niên lấy cái sọt trong xe ngựa đưa cho Ôn Gia Thụy: "Ôn thúc, nguyên thạch kia tôi cầm lấy bán giúp thúc".
Ôn Gia Thụy không nghĩ quá nhiều, ông thưởng thức Nạp Lan Cẩn Niên, vì thế cảm ơn và đồng ý, sau đó nhận lấy cái sọt.
Trong sọt chứa quà tặng đưa cho Tiền tú tài, còn có mấy cuốn sách, là Ôn Noãn đưa cho mấy huynh đệ dùng để học tập, dự định qua đầu xuân năm sau ba huynh đệ sẽ đi học đường học tập.
Nạp Lan Cẩn Niên còn có việc, bọn họ đi xuống là lập tức rời đi.
Thím Vĩnh Phúc mới vừa đi tìm người tám chuyện trở về, thấy có xe ngựa vào thôn thì rất là tò mò, nhịn không được mà đi theo qua đó, nhìn xem xe ngựa kia đi nhà ai, không ngờ lại dừng ở nhà Ôn Gia Thụy.
Bà ta thấy Ôn Gia Thụy đỡ Ôn Nhu xuống xe ngựa thì vàng hoảng sợ!
Là Ôn Nhu được đón trở lại sao?
Bởi vì xe ngựa kia là dừng một chút rồi lập tức rời đi, ngoại trừ ba người Ôn Noãn, không có những người khác xuống xe, hơn nữa toàn bộ thùng xe ngựa kia đều đen nhánh, thoạt nhìn không có chút xa hoa nào cả, vô cùng điệu thấp, nên bà ta cho rằng là Ôn Gia Thụy thuê xe ngựa đón Ôn Nhu về nhà.
Nghĩ đến chuyện hỏi đường tặng thưởng kia, bà ta lại đau lòng một hồi!
Nhịn không được phỉ nhổ một tiếng: "Kiếm lời mấy cái tiền dơ bẩn là bắt đầu khoe khoang, ngay cả xe ngựa cũng thuê được!"
Bà ta không nhịn được mà đi lên phía trước nhiều chuyện một chút.
"Ôi chao, là Ôn Nhu về nhà à? Là cha cháu kiếm được bạc nên đón cháu về nhà à? Hay là chỉ về nhà chơi mấy ngày?"
Ôn Nhu nhìn người đi tới, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Thím Vĩnh Phúc."
Nhưng không trả lời câu hỏi của bà ta.
Ôn Gia Thụy lo sợ bà ta nói một số lời không dễ nghe, làm Ôn Nhu khó chịu nên giành nói: "Về sau Ôn Nhu chỉ là con gái của nhà họ Ôn tôi. Vĩnh Phúc tẩu tử, Ôn Nhu vừa về nhà có chút mệt mỏi, chúng tôi vào nhà trước, không tiện trò chuyện".
Lúc này người trong nhà nghe được tiếng động ở bên ngoài, vội mở cổng chạy ra, Ôn Lạc lớn tiếng nói: "Đại tỷ về nhà!".
"Vào nhà rồi nói!" Ôn Gia Thụy nhân cơ hội dìu Ôn Nhu vào nhà.
Ôn Noãn ở phía sau đóng cổng lại.
Thím Vĩnh Phúc vừa định đi theo vào trong, cổng làm trúc lại phanh một tiếng được đóng lại, bà ta bị hắt hủi!
Bà ta nhịn không được mà phỉ nhổ một tiếng, nhỏ giọng mắng: "Phi, có gì đặc biệt hơn người chứ! Một cái giày rách, về nhà có ích lợi gì, sau này cũng gả không được! Chờ ở trong nhà làm bà cô già đi!"
Bà ta mắng một câu rồi xoay người rời đi, Ôn Nhu về nhà chính là tin tức lớn! Bà ta phải tìm tỷ muội tốt của mình nói một chút mới được!